Hầm Táo Ký

Sủng Ái


trước sau



Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.

Khó có được một đêm ngủ rất sâu, Trọng Vũ chậm rãi mở hờ ánh mắt ra, giật giật cánh tay, phát hiện cánh tay có chút nặng và tê. Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang ngủ say trong lòng, tóc dài trải ra sau gối, mặt nàng trắng nõn mềm mại.

Tay đưa ra vén những sợi tóc ở mặt nàng, đem chúng bỏ ra phía sau, tay chạm vào làn da mềm mịn kia, nhịn không được sờ thêm vài lần.

Ánh mắt hắn đi xuống, cái cổ bạch ngọc, phía dưới nữa là bộ ngực đang phập phồng làm cổ họng hắn trở nên khô khốc.

Nàng dựa vào ngực hắn mà ngủ, nhìn qua rất nhỏ, rất dịu ngoan ngu thuận.

“Đường Táo.” Đây là nàng đêm qua đã nói cho hắn biết, tên của nàng.

Quả táo sao? Trọng Vũ khó có khi nhếch môi, cúi người xuống hung hăng cắn một cái ở trên mặt nàng. Chắc là bị đau, tiểu cô nương trong lòng đang ngủ say bỗng dưng tỉnh lại, mở to con ngươi vô tội cùng ủy khuất ra nhìn hắn, cánh môi hoa sen hé mở: “Đau…”

Thấy bộ dáng tội nghiệp của nàng, tâm tình Trọng Vũ tốt hơn rất nhiều, bàn tay vỗ một phát ở hông nàng, thản nhiên nói: “Hầu hạ tat hay quần áo.”

Đường Táo vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, nhưng nghe sư phụ nói như thế, lập tức kịp phản ứng lại. Nhớ tới biểu hiện đêm qua của mình, Đường Táo chợt cảm thấy —- mình phải ngoan ngoãn hơn nữa, như vậy sư phụ mới thích mình.

“Ân.”

Vì thế Đường Táo bật người dậy dứng lên hầu hạ sư phụ, nhưng sư phụ còn ôm nàng, nàng vội vàng đứng lên liền bị hắn đè xuống. Trong ngực sư phụ rất ấm, Đường Táo xấu hổ đến nỗi đỏ mặt, hai tay đặt trước ngực hắn, con ngươi cúi xuống không dám nhìn.

Tư thế như vậy, cảnh xuân trước ngực nàng lộ ra không xót một cái gì, Trọng Vũ ngửi hương thơm trên người nàng, lòng bàn tay trống không nhịn không được tự chủ đưa tay lên, nhẹ nhàng bóp.

Thân mình Đường Táo run lên, hiện giờ đã đâm lao thì phải đành theo lao, cử chỉ nhiệt tình quen thuộc kia làm nàng sợ tới mức không dám động đậy.

“Tôn thượng, ta…” Đường Táo cắn môi, một đôi con ngươi xinh đẹp như mặt nước hồ mùa thu.

Rất quyến rũ hắn.

Trọng Vũ sao có thể cản được cái trêu chọc này, đêm qua ôm nàng, cả thân thể mềm mại của nàng đều dính vào người hắn, dục vọng mãnh liệt liền xông tới, nếu không phải tại nàng rơi lên thì chỉ sợ hắn cũng đã làm rồi.

Hắn cho phép nàng ở lại Thừa Hoa Điện, tất nhiên là có nghĩ đến phương diện kia.

Thật vất vả mới gặp người mà hắn không bài xích, hắn không có lý do nào để cự tuyệt cả.

Động tác trên tay Trọng Vũ lại dùng thêm sức một chút, tiểu cô nương mảnh mai kiền không nhịn được ưm lên một tiếng, hắn cảm thấy thân thể mình sắp chịu đựng tới cực hạn rồi, như sắp có cái gì chui ra vậy.

Không kịp suy nghĩ nhiều, thân mình đã có phản ứng, hắn xoay người đem nàng áp chế dưới thân, tay to vung lên xé bỏ hết quần áo trên người nàng. Đường Táo kinh hoảng, lại nghe thấy âm thanh xé vải vang lên, rồi sau đó hai thân thể dán sát vào với nhau.

“Tôn…Ngô..” Cánh hoa bị che lại, dục vọng của hắn làm cho nàng hít thở không thông. Làm như nghĩ tới điều gì, nàng không do dự, đem hai tay vòng qua cổ hắn, ngửa đầu lên đón nhận hắn.

Hải Đường sáng sớm đã đứng ở bên ngoài.

Lần đầu tiên mới đến Thừa Hoa Điện hầu hạ, nàng không biết khi nào thì tôn thượng thức dậy, với lai Đường cô nương hôm qua cũng là lần đầu tiên đến đây, chắc cũng đã rất mệt. Nhưng đứng ở ngoài một hồi lâu, cũng không thấy động tĩnh gì. Sau đó rốt cuộc cũng có âm thanh, nhưng lại là âm thanh thở dốc của nữ tử còn có tiếng thở ồ ồ của nam tử.

Âm thanh to như vậy, Hải Đường đứng ngu ngơ khoảng một lúc, mới đỏ mặt cúi đầu xuống.

Xem ra tôn thượng rất thích Đường cô nương, bằng không cũng sẽ không sáng sớm mà…

Bất quá không biết thân thể mảnh mai của Đường cô nương này có thể chịu được sự ân sủng của tôn thượng không nữa.

Hải Đường cúi đầu lo lắng, âm thanh bên trong vẫn không ngừng. Mới đầu còn cảm thấy thẹn thùng, nhưng tới lúc sau liền không nhịn được cảm khái: thể lực của tôn thượng thật tốt.

Ước chừng sau nửa canh giờ, mới nghe được âm thanh của tôn thượng, dục vọng qua đi nghe êm tai hơn rất nhiều. Hải Đường liền đi vào, liền ngửi thấy hương vị tràn ngập khắp tẩm điện.

“Hầu hạ cho tốt.”

“Nô tỳ tuân mệnh.” Hải Đường nói xong liền thật cẩn thận giương mắt lên nhìn một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, một bộ dáng nhu thuận không thôi. Tôn thượng đã ăn mặc chỉnh tề, nhưng còn Đường cô nương.. Nàng nghiêng đầu nhìn lên trên giường,trù mạn rũ xuống, không thấy được động tĩnh bên trong, chỉ sợ là đã quá mệt mỏi, hiện giờ đang ngủ thật say.

Trên mặt Trọng Vũ không có biểu tình gì, vừa mới nhấc chân, nhịn không được quay lại nhìn về phía trên giường một cái, rồi sau đó bước đi ra khỏi tẩm điện.

Tôn thượng đi rồi, Hải Đường nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nàng cẩn thận bước đến trước giường, đem trù mạn treo lên. Trên giường tiểu cô nương đang nhắm mắt ngủ yên lặng, chẳng qua sắc mặt có chút hồng.

—- đúng là bộ dáng vừa được ân sủng xong.

Hương vị kia rất nặng, nhưng trên người Đường cô nương lại tản ra hương thơm, Hải Đường không khỏi kinh ngạc: Tôn thượng đã hầu hạ Đường cô nương tắm rửa sao?

Nếu là thường ngày, nàng tất nhiên sẽ không dám đoán chuyên này, nhưng vừa rồi vận động như vậy, sao nàng ấy có thể còn sức tự tắm rửa cho mình? Mới vừa rồi tôn thượng không gọi nàng vào hầu hạ, trong tẩm điện này, có thể giúp Đường cô nương tắm rửa, cũng chỉ có một mình tôn thượng mà thôi.

Hải Đường rất hâm mộ cùng vui vẻ: Nhìn tôn thượng lạnh như băng như vậy, nhưng cũng là một nam nhân biết đau lòng.

Người trên giường ngủ rất say, chăn đệm mềm mại che kín người, bất quá vẫn có thể nhìn thấy một chút dấu vết xanh tím ở trên cổ. Hải Đường đánh bạo, đưa tay vén chăn lên, rồi sau đó liền không khỏi ngây người.

—- tôn thượng làm sao mà biết đau lòng, đem người ta thành cái bộ dạng này, chắc chắn là áy náy đi.

Đường Táo ngủ thẳng một giấc đến trưa, hơn nữa còn do đói mà tỉnh.

Chăn đệm bên cạnh đã sớm lạnh như băng, nghĩ chăc sư phụ đã rời đi từ lâu rồi. Đường Táo giật giật thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đứng lên. Toàn thân không chỗ nào là không đau nhức, nhất là giữu hai chân càng vô cùng đau đớn, Đường Táo nhớ lại hình ảnh sáng nay, trong lòng rất xấu hổ..

Nếu không phải sư phụ quên nàng, nàg làm sao có thể để cho hắn gây sức ép lên mình như vậy.

Vừa vội vàng lại vừa hung dữ.

Nàng xốc chăn lên nhìn thân thể của mình, lọt vào trong mắt toàn là dấu vế xanh tím, nghiệm trọng nhất là ở ngực là đùi. Đường Táo đỏ mặt, tuy rằng mệt nhọc, nhưng vẫn rất vui vẻ.

Chắc sư phụ sẽ không đuổi nàng đi nữa.

Tưởng tượng như vậy, trong lòng cũng hết giận.

Hải Đường tiến vào, thấy Đường Táo ngồi cười một mình, nàng cũng cảm thấy cao hứng, đem quần áo đi đến bên giường, hầu hạ nàng thay quần áo. Thấy Hải Đường, Đường Táo cũng có chút xấu hổ, thân mình đau nhức, liền tùy ý nàng hầu hạ, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Tôn thượng rời đi từ khi nào?”

“Tôn thượng giờ Thìn đã rời đi, còn cố ý dặn dò nô tỳ phải hầu hạ Đường cô nương cẩn thận.” Khóe miệng Hải Đường chứa đầy ý cười, nói.

“Ân.” Đường Táo hạ mặt xuống, nghĩ thầm: thể lực sư phụ vẫn rất lớn như vậy. Rõ ràng người sử dụng sức lực nhiều hơn chính là hắn, nhưng cuối cùng lần nào người mệt chết khiếp cũng là mình, hắn lại rất sảng khoái, thật sự là,,,

Rất khi dễ người khác.

Ngồi vào trước gương, Hải Đường liền thay nàng búi tóc. Chắc là do mệt nhọc, sắc mặt có chút trắng, Đường Táo không muốn sư phụ nhìn thấy khuôn mặt của mình như vậy, liền thoa một chút phấn lên mặt, thoạt nhìn cả người đều có tinh thần hơn một chút.

Tuy rằng Đường Táo đói bụng, nhưng giờ dùng bữa đã đến, nào dám dùng bữa trước. Vì thế Đường Táo liền ôm bụng đói ngồi chờ sư phụ, đợi tầm nửa canh giờ, Đường Táo cảm thấy hoa mắt, cả người ngã xuống.

Đường Táo ngã xuống, Hải Đường ở một bên sợ hãi không thôi.

Mà Trọng Vũ đang ở đại điện xử lý công vụ, nghe tin nữ nhân của mình bị đói đến mức ngất xỉu, sắc mặt bảy vạn năm không thay đổi nay có một tia gợn sóng nổi
lên, sau đó đứng dạy bước ra khỏi đại điện.

Đường Táo không nghĩ tới mình lại thành trò cười như vậy, da mặt đã mỏng rồi giờ còn nhiễm một tầng đỏ au, kiều mị ướt át.

Nàng thấy vẻ mặt âm trầm của sư phụ đi đến bên giường,chạm rãi nói từng câu chữ: “Trọng Vũ ta co bạc đã nàng như vậy sao? Không cho nàng dùng bữa sao?”

Từ hôm qua đến nay, sư phụ vẫn là sắc mặt thản nhiên, mà ngay cả thời điểm làm chuyện đó cũng không có quá nhiều biểu tình, chỉ một mực va chạm vào nàng, khiến nàng phải cầu xin tha thứ không thôi. Nhưng hiện giờ sắc mặt lại lạnh như băng, làm có Đường Táo có chút run sợ.

Trong lòng vốn đã ủy khuất, vừa nghe hắn hỏi như vậy, còn chưa kịp nói câu nào thì nước mắt đã rơi xuống. Phấn son trên mặt đã bị tẩy đi, giờ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt dọa người.

Nàng rất mảnh mai, hắn lại là lần đầu, sáng sớm một phen triền miên như vậy, bây giờ trên người nàng để lại toàn bộ dấu vết của hắn. Trận dục hoan này làm cho hắn cảm thấy được rất sung sướng, thấy nàng khóc như vậy, tâm hắn cũng mềm nhũn.

“Ta không mắng nàng, nàng khóc cái gì?” Trọng Vũ ngồi xuống, ngữ khí ôn nhu vài phần.

Hải Đường đứng một bên nghe được ngữ khí như thế của tôn thượng, thở ra một hơi, lặng lẽ lui ra.

Đường Táo cắn môi: “Ta… ta đang đợi người, lúc trước ngủ đến trưa mới tỉnh.”

Đơn giản chỉ nói hai câu nhưng đã đem hết trách nhiệm đổ lên đầu của hắn. Nàng bị thành ra như vậy, hắn cũng biết, khó trách nàng bị đói. Mà nàng nói nàng chờ mình, lại làm cho Trọng Vũ có chút kinh ngạc.

Đường Táo ngồi dậy, yếu ớt dựa vào trong ngực hắn, Trọng Vũ thấy cử chỉ của nàng như vậy cũng không ngăn cản, chỉ thuận thế ôm lấy nàng. Ánh mắt nhìn xuống liền thấy được quang cảnh trước ngực của nàng.

Là do hắn làm.

“Ủy khuất?” Thanh âm Trọng Vũ như nước.

Đường Táo lắc đầu, thanh âm ngọt nhu: “Không có, chỉ là… người đừng tức giận, được không?” Nàng bị sư phụ nuông chiều thành hư rồi, mới không chịu nổi nửa phần ủy khuất.

Trọng Vũ biết nàng không dám, lại thấy giọng nàng cẩn thận như vậy, mới gật đầu nói: “Dùng bữa chưa?”

Lông mi dài của Đường Táo bỗng run rẩy, sau đó mở to hai mắt.

Trọng Vũ ôm nàng, buồn bực véo một cái vào ngực nàng.

Đường Táo đau đến nỗi chảy nước mắt, gắt gao cắn lấy môi, bộ dáng ủy khuất cực kỳ.

Lập đầy bụng rồi, Đường Táo mới thỏa mãn.

Trọng Vũ thấy nàng như thế, trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn cũng không thấy phiền một chút nào. Bảy vạn năm qua, bên cạnh hắn không có một nữ nhân nào khác, tất nhiên bây giờ được ôm ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, cảm thấy không tồi, liền không khỏi cưng chiều nàng nhiều hơn vài phần.

Đường Táo biết, Hải Đường đã nói lúc đi tìm tôn thượng, tôn thượng đang xử lý chính sự.

Hiện giờ —–

Đường Táo nhìn sang hắn, ánh mắt do dự. Nàng rất muốn được ở cùng với sư phụ nhưng nếu bởi vì mình mà chậm chễ chính sự, nàng không làm được. Châm chước hồi lâu, Đường Táo mới nguyện ý hy sinh cái tôi. Nào biết người bên cạnh vừa nghe được, lông mày lập tức nhăn lại, đôi mắt lạnh như băng dọa người: “Nàng đây là… đang đuổi ta đi?”

Lớn như vậy rồi mà còn không hiểu, Đường Táo bát mãn, nàng nào dám? Ước gì sư phụ ở lại luôn Thừa Hoa Điện là tốt rồi.

“Ta chỉ là không muốn làm chậm trễ công việc của người, cho nên mới…”

Trọng Vũ biết mình nghĩ sai rồi, mới lạnh lùng nói: “Đừng nói nữa, mau ăn đi.”

“Ta ăn no rồi.” Đường Táo mở to hai mắt, sợ sư phụ không tin, liền sờ xuống bụng của mình.

Thấy nàng nhu thuận như vậy, nhìn thấy được có vài phần cưng chiều mà kiêu, Trọng Vũ cảm thấy thập phần hưởng thụ. Hôm qua còn sợ hãi như vậy, sợ bị mình đuổi đi, nhưng hôm nay lại lộ ra tính tình thật như vây, xem ra là đã không sợ nữa rồi.

Ăn no rồi vậy..

Trọng Vũ không vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nghiêm trang nói: “Vậy theo ta đi ngủ trưa.”

Mới vừa ăn xong sao có thể ngủ được, Đường Táo lắc đầu. Thấy sắc mặt sư phụ vẫn bình thường, liền vội vàng nói: “Ta nghĩ nên đi dạo một lát, mới vừa dùng bữa xong.”

Trọng Vũ bỗng nhiên đứng dậy, không buông tay, chỉ nói: “Cùng đi.”

Sư phụ sức lực quá lớn, Đường Táo cổ tay bị nắm tới phát đau, lặng lẽ giương mắt sang nhìn hắn, thấy sắc mặt sư phụ vẫn lạnh nhạt như thường.

“Làm sao vậy?” Thấy được ánh mắt của nàng, Trong Vũ cúi xuống nhìn nàng.

Bản thân Đường Táo vẫn yếu ớt, đi trong chốc lát, càng đau hơn: “Cổ tay…”

Cổ tay? Trọng Vũ mới nhớ ra là mình đang nắm lấy tay nàng, sau đó vội buông ra, đã thấy một màu hồng nhạt quanh cổ tay nàng, nghĩ: Có phải là quá yếu ớt hay không? Hay là do khí lực hắn quá lớn?

Đường Táo thấy biểu tình của sư phụ, đưa tay hắn xòe ra, rồi sau đó đan năm ngón tay của mình vào tay hắn, mở to hai mắt: “Như vậy sẽ không đau.” Cánh môi phấn nộn khẽ hé mở, cười nói tự nhiên.

Ánh mắt Trọng Vũ dừng lại trên môi nàng, nghĩ đến hương vị ngọt ngào sáng nay, liền không chút do dự đem tay rút về, ôm nàng vào trong ngực. Vóc dáng nàng rất nhỏ, đứng chỉ đến ngực hắn, hắn khẽ nắm lấy hông của nàng, đem đôi môi đỏ mọng kia ngậm vào.

Lén lúc thân thiết còn chưa tính, hiện giờ còn đang đi dạo trong viện… Đường Táo do dự chớp mắt một cái, liền bất mãn đẩy đẩy hắn, nghĩ thầm: Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.

Thấy nàng phản kháng, như trêu chọc tâm tư hắn, Trọng Vũ đem vòng eo nàng khuấy động một chút, sau đó đem nàng dựa vào cây cổ thụ bên cạnh, hôn càng sâu hơn.

Cho nên lúc Phù Yến có chuyện muốn bẩm báo với sư huynh mình, liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy….

Nam tử áo bào trắng cao lớn đang khi dễ một tiểu cô nương dưới gốc cây, tiểu cô nương nhỏ xinh kia có vẻ là không nguyện ý lắm, để tay ở trước ngực nam tử đẩy đẩy, lại bị nam tử dùng sức áp chế lại. Đang ban ngày ban mặt mà khi dễ một cô nương như vậy, thật sự là hành vi rất cầm thú.

Lúc này tinh thân trọng nghĩa tiềm tàng trong người Phù Yến bỗng dưng bật ra.

Đang lúc Phù Yến muốn tiến đến, đã thấy cầm thú kia nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy hận ý nhìn mình.

Phù Yến bị dọa đến ngu ngơ tại chỗ.

Từ từ, tên cầm thú này sao lại nhìn quen mắt như vậy chứ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện