Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trong lòng Đường Táo vui mừng không tả xiết.
Đã quay trở lại, sư phụ không có việc gì, nàng cũng không cần lo lắng là
sư phụ sẽ quên nàng nữa. Nghĩ như vậy, liền không nhịn được vui sướng
không thôi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt ngẩn ra, cắn môi nói:
“Vậy… đứa nhỏ…”
Ra khỏi ảo cảnh, đứa nhỏ trong bụng nàng liệu có bị ảnh hưởng gì hay không?
Trọng Vũ biết nàng lo lắng cái gì, vỗ vỗ lưng nàng, trấn an nói: “Đứa nhỏ
không có việc gì, nàng cứ ổn định sinh hạ nó ra, không cần lo lắng
chuyện gì khác cả.”
Đứa nhỏ không có việc gì.
Đường Táo
lập tức liền an tâm, không tự chủ được đưa tay ra đặt trên bụng. Tuy
rằng giờ phút này một chút cũng không cảm nhận được, nhưng hôm nay nó
vẫn còn tốt, nàng nhịn không được cười lên tiếng, ngẩng đầu nhìn sư phụ, cười dài, nhu thuận nói: “Đồ nhi đã biết.”
Thủy Linh Cư.
Trọng Vũ cùng Đường Táo có thể bình an vô sự, Phù Yến rất cao hứng, nhưng
chuyện mà hắn không nghĩ đến chính là — chỉ ở trong ảo cảnh một thời
gian ngắn thôi mà ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi. Phù Yến thật là kinh
ngạc, hắn tất nhiên vui vẻ thay cho sư huynh, nhưng vừa nghĩ tới tình
cảnh của mình, liền có chút hâm mộ.
Khi nào hắn mới có thể….
“Không đến mấy ngày, sư huynh đã thay đổi rất nhiều.” Phù Yến thay Trọng Vũ
rót đầy ly rượu, trước kia tuy rằng nhìn sắc mặt lạnh lùng thản nhiên,
nhưng bây giờ đã ổn trọng hơn rất nhiều. Nghĩ đến những sự việc đã xảy
ra bên trong ảo cảnh, cũng thành thục hơn rất nhiều.
“Nếu Tiểu Táo có thai rồi, việc hôn sự nên làm sớm đi.” Phù Yến nói/
Chẳng những gạo nấu thành cơm, còn nháo cho người ta suýt nữa thì mất mạng,
dù sao cũng phải cho người ta một cái danh phạn, nào có thể để thân phận đồ nhi mang đứa nhỏ cho sư phụ mình?
Nói đến việc hôn nhân, mặt
mày Trọng Vũ nhu hòa đi không ít. Nhớ tới hiện giờ nàng đang ở Thừa Hoa
Điện an tĩnh nghĩ ngơi, liền liếc mắt nhìn Phù Yến một cái: “Việc này
giao cho ngươi.”
Mặc dù chuyện chung thân với đồ nhi của hắn là
chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng xưa nay hắn không thích lo mấy việc lặt
vặt này, hắn chỉ cần ở bên nàng chiếu cố nàng cho tốt là được.
Chưa từng nghĩ tới sẽ tốn tâm tư chiếu cố một người như vậy, nhưng cũng làm cho hắn cảm thấy rất sung sướng.
Ngay cả việc hôn nhân đều giao cho hắn?! Hắn là sư đệ không phải là cha nha! Phù Yến cảm thấy bất đắc dĩ, hắn bết tính tình sư huynh mình, liền vuốt cằm đáp: “Sư đệ nhất định sẽ hoàn thành nhanh chóng việc này.”
Hắn cũng muốn dính chút không khí vui mừng này.
Nhưng…..
Rõ ràng sư huynh hắn không giỏi chuyện nam nữ, hiện giờ sắp thành thân,
lại còn sắp được làm cha, thật sự làm người ta thổn thức không thôi. Mới đầu hắn còn lo lắng, lấy tính tình của sư huynh, chỉ sợ là cả đời sẽ
phải cô độc một mình, nhưng không nghĩ tới lại có người cam tâm tình
nguyện gả cho hắn. Mà chính mình, áo mũ chỉnh tề, ôn nhuận như ngọc,
hiện giờ… chỉ côi cút mỗi một mình.
Khóe môi Phù Yến cong lên,
hắn trước kia cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ nhìn Phù Nguyệt
lớn lên, trong đầu cũng không có tâm tư nhiều như vậy, hiện giờ đường
làm quan của sư huynh rộng mở như vậy, hắn cũng có chút sốt ruột. Một
mình đã lâu, hắn muốn tìm một cô nương thành thân, hảo hảo sống tốt, sau đó sẽ có một đứa nhỏ vây quanh hắn gọi hắn là cha, nghĩ đến cái hình
ảnh đấy, nội tâm Phù Yến liền rục rịch.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Trọng Vũ thấy thần sắc Phù Yến nhộn nhạo như vậy, biết hắn đang suy nghĩ cái
gì, liền thản nhiên nói: “Đại nam nhân lề lề làm cái gì, nếu thích phải
làm ngay. Nàng hiện tại thân phận đặc thù, là muội muội của ngươi, bất
quá cũng là ngươi kiếm trở về, ngươi nuôi nhiều năm như vậy, nào có thể
để đến cuối cùng có nam nhân khác chiếm tiện nghi được?”
Nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Hắn tất nhiên không ngốc đến nỗi thay nam nhân khác nuôi dưỡng nữ nhân.
Nhưng sư huynh —- huynh cho là ai cũng sẽ phát rồ giống như huynh sao?!
Phù Yến im lặng không nói câu gì, chỉ yên lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Hắn lúc trước đem Phù Nguyệt về nuôi, cũng không có tâm tư như vậy.
Khi đó nàng là tiểu nữ oa cái gì cũng không biết, ngày thường phấn nộn đáng yêu. Hắn nhất thời mềm lòng, mới đưa nàng về Ma giới, nuôi lớn, bằng
không —- hắn cũng không choáng váng đến mức để nàng làm muội muội của
mình. Sau tiểu nữ oa chậm rãi lớn lên, hắn mới dần dần phát sinh tình
cảm, mới đầu hắn chỉ nghĩ là tình cảm chung thân sớm chiều ở chung,
nhưng sau đó lại… Phù Yến chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, rồi sau đó
cầm chén rượu uống sạch một hơi.
Thôi, hắn cũng có chút phát rồ… Bằng không cũng sẽ không sinh ra tâm tư như vậy với Phù Nguyệt.
Bất quá, nàng không phải là muội muội thật của hắn.
Trọng Vũ uống liền mấy chén, trong đầu chỉ tâm tâm niệm niệm tới đồ nhi của
mình, cảm thấy hai đại nam nhân ở trong sân uống rượu, gió thổi lạnh,
còn không bằng trở về ôm tiểu đồ nhi vào lòng. Tưởng tượng như vậy, nửa
điểm do dự cũng không có, trực tiếp đứng dậy quay về Thừa Hoa Điện, còn
lại để cho Phù Yến tự mình giải quyết.
Thời điểm Trọng Vũ trở về
phát hiện tiểu đồ nhi không có ử trong điện, hiện giờ nàng đang mang đứa nhỏ, còn chạy loạn làm cái gì? Hắn nhíu mày, tìm khắp nơi, bỗng thấy
tiểu đồ nhi ở bên hồ.
Chỉ thấy tiểu đồ nhi ngồi xổm ở đấy, bên trong hồ là một con rùa đen như mực.
Đang buổi tối, tự nhiên lại đi chà mai rùa sao?
Ánh trăng trước người bị người khuất, nhất thời trở nên đen kịt, Đường Táo
ngẩng đầu lên nhìn sư phụ, sắc mặt so với bầu trời đêm còn u ám hơn, chỉ có thể giơ cái bàn chải trong tay lên: “Đồ nhi chỉ chà một chút nữa
thôi, rất nhanh sẽ xong.”
Ý tứ này là bảo hắn chờ nàng chà xong sao? Sắc mặt Trọng Vũ càng đen hơn.
Đường Táo nhìn mai rùa sáng trưng, trong lòng không nhịn được cười một câu.
Tiếng cười như chuông bạc, rất dễ nghe, Trọng Vũ nghe được mà tâm tình nhộn nhạo không thôi.
Trọng Vũ không nhịn nổi, xem nhẹ hắn lâu như vậy, hiện giờ đã tới cực hạn
rồi, liền nâng cô nương đang ngồi trên đất dậy, sờ bàn tay nhỏ bé lạnh
như băng của nàng, nhất thời đau lòng không thôi, liền đem ngoại bào của mình cởi ra, đem thân thể nho nhỏ của nàng bao bọc kín lại, nghiêm túc
nói: “Bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?”
Thấy sư phụ lo lắng
như thế, Đường Táo cười nói: “Đồ nhi đâu có yếu đuối như vậy.” Mang thai đứa nhỏ, sư phụ đối xử với nàng cẩn thận từng chút một, chuyện bé đều
xé ra to, làm nàng dở khóc dở cười.
Sư phụ cưng chiều nàng như
vậy, nàng biết, chỉ dựa vào ngực hắn: “Đường Cao thích nhất là chà mai
rùa, hiện giờ nhiều ngày không chà rồi, tất nhiên là phải cọ rửa một
phen. Người nhìn xem, vừa
rồi Đường Cao rất vui vẻ đấy.”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Nghe nàng nói thế, Trọng Vũ cũng tùy ý nàng. Hắn biết chuyện lúc trước, biết nàng cảm kích Đường Cao như thế nào, tuy rằng trong lòng hắn có chút
không thoải mái, nhưng cũng không tức giận.
“Về sau ban ngày thì
làm, buổi tối rất lạnh.” Trọng Vũ nhường nàng một bước. Khí trời càng
ngày càng lạnh, hắn cũng sẽ không để nàng hồ nháo.
“Ân, đồ nhi biết.” Đường Táo nhu thuận nói.
“Vi sư cũng thích.”
Sư phụ động thủ trước, được một bước lại muốn tiến thêm một tấc, Đường Táo thầm nghĩ sư phụ không đứng đắn, nghe xong lời này, nhất thời phản ứng
không kịp, vừa muốn mở miệng hỏi” Thích cái gì?”, ngay sau đó bỗng nhiên hiểu ra.
Ở bên cạnh sư phụ ba năm, mỗi ngày nàng đều hầu hạ hắn tắm rửa gội đầu.
Lúc ấy nàng toàn tâm toàn ý làm đồ nhi, thầm nghĩ sẽ hiếu kính sư phụ, làm
cho sư phụ vui vẻ. Sư phụ cũng như thế, cũng đem nàng trở thành đầu bếp, làm sao có nửa phần tâm tư khác. Hơn nữa khi đó nàng cũng không hiểu
tâm tư của nam nữ, không hiểu được là sư đồ là phải kiêng kị, thậm chí
mỗi ngày đều ngủ bên cạnh sư phụ.. cọ tiên khí của hắn.
Nghĩ đến
mình lúc trước hồ đồ ngốc nghếch, Đường Táo cảm thấy vừa thẹn vừa buồn
cười, bất quá quyệt miệng nói: “Đồ nhi mới không cần.” Hiện tại nếu hầu
hạ sư phụ tắm rửa, chỉ sợ… không phải là chuyện tắm rửa đơn giản.
Nàng không ngốc đâu.
Mới vừa rồi còn lạnh như băng, giờ lại không đứng đắn như vậy, nàng biết rất rõ đấy.
Câu trả lời của tiểu đồ nhi như một chậu nước lạnh tạt xuống người Trọng
Vũ, trước kia tiểu đồ nhi rất nghe lời hắn, làm sao có nửa phần cự
tuyệt, nhưng giờ thì… nàng đem mình coi là cái gì, may là hắn không phải cầm thú, cũng không ở thời điểm nàng có thai mà nàng loại chuyện như
vậy.
Trọng Vũ không vui, trừng phạt cắn một cái lên mặt nàng, rất mềm mại, như có thể cắn ra nước. Tuy rằng trong lòng có chút uất giận,
nhưng lại không dám dùng sức, lúc sau liền nhả ra, uy hiếp nói: “Đợi đứa nhỏ được sinh ra, xem ta sẽ trừng phạt nàng thế nào.”
Phạt nàng?
Đường Táo vuốt chỗ đau trên mặt, biết “Phạt” trong miệng sư phụ là cái gì, đỏ mặt nói: “Đồ nhi còn chưa đáp ứng mà.” Sư phụ hiện tại không đứng đắn,
hiện giờ nàng đang mang thai, sẽ không thể khi dễ nàng được nữa, như
vậy, Đường Táo liền vui vẻ hơn.
Ở bên hồ đã lâu, đích xác có chút lạnh, thấy trên người sư phụ rất ấm, Đường Táo liền rúc sâu vào trong
lòng hắn. Thân mình bị sư phụ bao bọc, Đường Táo chỉ lộ ra khuôn mặt,
vánh tai và tóc mai chạm vào nhau, trong chốc lát, liền bị sư phụ ôm về
Thừa Hoa Điện.
Lúc trước vẫn là nàng hầu hạ sư phụ, nhưng từ khi trong ảo cảnh đi ra, sư phụ cho Hải Đường đến Thừa Hoa Điện hầu hạ nàng.
Hải Đường dù sao cũng là một cung tỳ, đột nhiên được điều đến đây, đích
thật có chút bị dọa, ở trước mặt nàng đều cực kỳ câu nệ. Ở chung mấy
ngày, thấy mình ở chung rất tốt, bản tính đáng yêu hoạt bát mới lộ ra.
Đến buổi tối, trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tuy nói hắn thích tiểu đồ nhi hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng làm sao hắn có thể làm thế được?
Tắm rửa xong, đi ra đã thấy tiểu đồ nhi đang ngủ say sưa, liền chui vào
chăn đem nàng ôm vào ngực, bắt đầu một loạt hành động xấu, từ vạt áo
nàng tiến vào.
Thật sự là quá kiêu ngạo, động tác quá lớn, Đường
Táo liền tỉnh lại, một đôi mắt mông lung lộ vẻ ủy khuất, bắt nhanh lấy
tay của sư phụ đang làm loạn, tức giận nói: “Sư phụ!”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Tiểu Táo, vi sư rất khó chịu.” Trọng Vũ không buông tay, mà hôn nhẹ mặt của nàng, tiếp tục chơi xấu.
Luận về da mặt dày, Đường Táo sao có thể là đối thủ của hắn.
Từ lúc ở ảo cảnh trở về, sư phụ đều quy củ hơn rất nhiều. Mặc dù có Hải
Đường chiếu cố, nhưng đa số thời điểm vẫn là tự lực cánh sinh, mới đầu
nàng không quen việc sư phụ hầu hạ, nhưng nghĩ tới lúc sau bụng nàng dần dần to lớn, rất nhiều việc đều bất tiện, liền nhận sự chiếu cố của sư
phụ.
Nào biết — bản tính vẫn rất khó sửa đổi.
Hồi lâu
không thân cận rồi, Đường Táo không khỏi xấu hổ đỏ mặt, nói: “Không…
không được.” Nếu bình thường, tất nhiên là được, nhưng bây giờ đang có
đứa nhỏ, không thể hồ nháo được.
“Vi sư biết.” Trọng Vũ hôn nàng, rồi sau đó ở bên tai nàng nói một câu.
Nghe lời sư phụ nói, mặt Đường Táo càng đỏ hơn, nhắm mắt lại không để ý tới hắn.
… Nhưng cuối cùng tay sư phụ vẫn vô sỉ như vậy.
Tuy rằng nhẹ nhàng không giống mọi lần, nhưng Trọng Vũ cũng coi như là thư thái, ôm lấy tiểu đồ nhi ngủ say, trong lòng vui vẻ.
Hiện giờ nàng ở bên cạnh hắn, trong bụng còn có đứa nhỏ của hắn, thật sự là không thể tốt hơn được nữa.
Hắn đưa tay đặt lên bụng tiểu đồ nhi, nghĩ thầm: sớm xuất hiện đi, đừng để hắn chịu tội nữa.
Nhưng —- Trọng Vũ thật không ngờ, nguyên tưởng rằng một năm sẽ ra, nhưng đứa
nhỏ của Trọng Vũ hắn không giống người thường, mang thai suốt ba năm mới từ trong bụng đồ nhi hắn chui ra.