Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
[Hắn gọi là Phù Yến, nàng kêu Phù Nguyệt.]
—
Nhìn nữ tử dung mạo tuyệt sắc bên cạnh, trong lòng Phù Yến âm thầm mắng sư
huynh bỗng nhiên phát rồ lên kia của hắn, biết rõ hắn đã có người trong
lòng, còn cố tình giao nhiệm vụ này cho hắn — tiếp đãi vị tiên nữ sứ giả kia.
Đối với vị thần nữ Lạc Vi này, Phù Yến cũng có chút nghe qua.
Tiên tử trên Tiên Giới đều có khí chất xuất thần thanh lệ, vị Lạc Vi tiên tử này lại là mỹ nữ đứng đầu Tiên Giới,hiện giờ nhìn thấy, cũng thực xứng
với danh hiệu.
Nhưng hắn nửa điểm tâm tư đều không có, thậm chí còn không buồn liếc mắt lấy một cái.
Trong lúc lơ đãng, Lạc Vi bỗng nhìn thoáng qua Phù Yến, thấy hắn dung mạo phi phàm, ánh mắt không lộ ra sự cứng nhắc, không khỏi có vài phần hảo cảm.
Tuy nói thanh danh người ở Ma Giới không được tốt cho lắm, nhưng cũng không có vấn đề gì. Lần này nàng bị phái tới Ma Giới, cũng không biết có bao
nhiêu tiên tử đã âm thầm cười trộm nàng. Lúc đầu nàng cũng cảm thấy rất
ủy khuất, liền hướng Thượng Đế cầu tình, nhưng Thượng Đế cũng không dịch chuyển, quyết tâm phái nàng đến Ma Giới. Thân phận nàng cao quý đến
ngày hôm nay, tất cả đều là do Thượng Đế ban tặng, thấy thái độ hắn cứng rắn như vậy, tất nhiên không dám nói gì.
Thời điểm nhìn thấy Ma
tôn Ma Giới, nàng vẫn bị giật mình. Tiên Giới có bao nhiêu tiên quân
tuấn tú, ái mộ nàng nhiều không kể xiết, trong đó cũng có những thân
phận cực kỳ tôn quý, nhưng không một ai có thể lọt được vào mắt xanh của nàng.
Nàng có mỹ mạo, nếu muốn chọn phu quân, tất nhiên phải chọn một người thật tốt.
Tưởng rằng Ma tôn này bộ dáng cực kỳ dọa người như lời đồn đãi, nhưng thấy
dung nhan như vậy, cả Tiên Giới cũng không một ai có thể sánh bằng. Nếu
thật sự phải so sánh, chắc thượng thần Cửu Mặc có thể sánh bằng một góc. Cửu Trọng Thiên là nơi ở của Cửu Mặc Thượng Thần, nhưng người gặp qua
được thượng thần rất ít ỏi, nàng chưa từng gặp qua, cũng cảm thấy có
chút khuếch đại, cho nên vẫn cảm thấy vị Ma tôn này cao hơn một bậc.
Ma Tôn Trọng Vũ khác xa so với lời đồn đãi.
Chỉ lộ mặt một lần, cũng làm cho nàng phải ôm tâm tư, nhưng sau đó biết hắn rất cưng chiều thê tử, ôn nhu thâm tình, làm cho nàng rất ngưỡng mộ.
Nam tử hoàn mỹ như vậy, mới có tư cách làm phu quân của nàng, nhưng cuối cùng… nàng cũng nghĩ thông suốt.
Ma tôn đối với mình vô tình, từ ngày ấy gặp qua một lúc, liền không xuất hiện nữa.
Nàng không ngốc, lấy tính tình lạnh lùng của hắn, có thể sủng ái được phu
nhân của mình như vậy đã làm nàng phải nhìn với con mắt khác rồi, nghe
nói vị phu nhân kia ban đầu là đồ nhi của hắn, lâu ngày sinh tình, cuối
cùng tu thành chính quả, không lâu sau vị phu nhân kia lại sinh cho hắn
một tiểu điện hạ.
Huống hồ, nam tử tốt như Ma Tôn ở Ma Giới này
không chỉ có một người, tính tình Ma tôn như vậy, tất nhiên không phải
là tâm ý của nàng… nàng vẫn thích nam tử ôn nhu như ngọc hơn.
Nghĩ như vậy, Lạc Vi liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn nam tử bên cạnh một cái.
—– người khiêm tốn, khí chất vô song.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Thực là cảnh đẹp ý vui.
“Hôm nay có thể may mắn cùng Phù Yến hộ pháp đi tản bộ như vậy, Lạc Vi rất
lấy làm vinh dự.” Mỹ nhân chính là mỹ nhân, chẳng những dung mạo tuyệt
sắc, thanh âm cũng cực kỳ thanh nhuận. Vừa nói xong, dưới chân liền vấp
phải hòn đá nhỏ, thân mình liền hướng về phía trước.
Phù Yến theo bản năng đưa tay đỡ lấy nàng, sau đó buông tay ra, đôi mắt như hồ nước, đôi môi hé mở: “Thần nữ xuất thân cao quý, dung mạo vô song, tiên giới
có rất nhiều chúng tiên quân thích hợp với thần nữ.”
Lời này nói ra, xem như là làm rõ.
Suốt ba ngày, cho dù tính tình của hắn có ôn nhu như nào đi chăng nữa cũng không thể nhịn được.
Lạc Vi kinh ngạc một chút, lúc sau lại cong môi lên mỉm cười: “Phù Yến hộ
pháp vô tình như vậy sao?” Nàng biết hắn không tình nguyện muốn bồi
nàng, nhưng nàng đến Ma Giới, nếu tay không mà về, chẳng những Thượng Đế sẽ nghĩ nàng vô dụng, mà ngay cả chúng tiên trên Tiên Giới cũng sẽ cười nhạo nàng.
Đường đường là thần nữ Tiên Giới, lại bị đánh lui,
nói ra như vậy chỉ sợ sẽ là chủ đề cho chúng tiên cười nhạo. Nàng nghĩ
đến ba ngày hôm nay ở chung, tưởng rằng Phù Yến hộ pháp này đối với nàng có chút hứng thú, những hiện giờ một chút cũng không có cảm tình với
mình.
“Nếu thần nữ có tâm tư này, vì sao không đi tìm sư huynh của ta?” Sư huynh đã giao vụ này cho hắn, vậy hắn sẽ không khách khí.
Măt đẹp của Lạc Vi mỉm cười, hỏi lại: “Phù Yến hộ pháp cũng biết tượng thần Cửu Mặc của Cửu Trọng Thiên chứ?”
“Vì sao thần nữ lại hỏi cái này?” Cửu Mặc thượng thần tất nhiên là Phù Yến
có biết. Vạn năm trước có cưới nghĩa nữ của Ma tôn tiền nhiệm, Ma tôn
tiền nhiệm lúc ấy lại cực kỳ sủng ái nghĩa nữ này, cho nên hiện giờ tiên ma hòa hợp cũng là như vậy.
Tính cho cùng, thượng thần Cửu Mặc cũng có vài phần quan hệ với Ma Giới.
“Thượng thần Cửu Mặc cao cao tại thượng, vạn năm trước có thu nhận một đồ nhi,
Vãn Trà đó đồn đãi là kiêu ngạo ương ngạnh, rồi sau đó không để ý tình
thầy trò liền cưới Vãn Trà, bảy vạn năm nay đều yêu thương bao bọc, cưng chiều vô đối.” Môi mỏng Lạc Vi khẽ mở: “Khi thấy tôn thượng, làm liền
cho ta nghĩ đến Cửu Mặc thượng thần, cũng sủng ái thê tử như vậy, thật
làm người ta hâm mộ. Bảy vạn năm nay Cửu Mặc thượng thần không thay đổi
tâm mình, nghĩ đến tôn thượng cũng là như thế…”
Nghe xong lời Lạc Vi nói,
Phù Yến khó có được nở nụ cười. Lúc sau môi mỏng cong lên,
không vội nói: “Thần nữ cũng biết, trong tâm Phù Yến ta cũng đã sớm có
người trong lòng.”
Hắn cũng có người để thích, hơn nữa… còn là vạn năm rồi.
Thần nữ Lạc Vi này không còn để ý đến mình nữa, khiến Phù Yến cuối cùng cũng thở ra một hơi, bước chân đi đường cũng nhàn nhã hơn rất nhiều.
Đi tới ven hồ, bỗng thấy một nữ tử ngồi trên tảng đá, chỉ ngồi thôi, cũng
đã có thể thấy được dáng người lả lướt yểu điệu. Hiện giờ hai chân nàng
đang ngâm trong nước, hồ nước trong suốt, đôi bàn chân ngọc kia hiện ra
không sót chỗ nào.
“A Nguyệt, sẽ bị lạnh.” Hiện giờ khí trời còn lạnh, thân thể của nàng yếu ớt như vậy, sợ là sẽ không chịu nổi.
Phù Nguyệt không thèm để ý đến hắn, cố ý ngâm chân vào sâu hơn, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Phù Yến thấy nàng không nghe lời, liền thi triển pháp thuật, hồ nước lạnh
lẽo dần dần nóng lên. Trong lòng Phù Nguyệt vốn đang tức giận, bây giờ
ngay cả chân cũng không được thoải mái, liền đứng dậy bước đi.
Nhắm mắt làm ngơ.
Thấy Phù Nguyệt đi khỏi, Phù Yến sửng sốt chớp mắt một cái, mới vội vàng bước đi đuổi theo.
“A Nguyệt!” Phù Yến xoải bước chân ngăn nàng lại. Hắn không biết trong
lòng A Nguyệt đang suy nghĩ điều gì, rõ ràng ngày ấy nàng chủ động cho
hắn bế, hôm sau lại hờ hững với hắn, so với lúc trước càng thêm xa cách. Hắn luôn luôn đến tìm nàng, nhưng đều bị nàng cự tuyệt ngoài cửa.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
“Phù Yến, huynh có thể bồi mỹ nhân đi tản bộ mà ngay cả chân ta đi huynh
cũng cấm sao?” Phù Nguyệt thường ngày rất mỹ mạo, hé ra khuôn mặt nhỏ
nhắn như lòng bàn tay, hiện giờ không cười, lại khiến người xem tâm thần nhộn nhạo cả lên.
Đầu tiên là ngẩn ra, lúc sau Phù Yến cũng không thể khống chế được nụ cười, âm thanh ôn hòa nói: “A Nguyệt, muội ghen sao?”
Nếu không phải là ghen, sao có thể bởi vì hắn đi cùng nữ tử khác mà tức giận?
Tưởng tượng như vậy, trong lòng Phù Yến sung sướng lên rất nhiều, thấy con
mắt Phù Nguyệt to tròn, không nhịn được cưng chiều sủng nịnh nói: “Ta
cùng vị nữ thần kia trong lúc đó rất trong sạch, lại nói, muội có biết
trong lòng ta…”
Phù Nguyệt làm sao chịu nghe.
Vừa rồi nàng từ Thừa Hoa Điện đi ra, liền thấy hắn ôm vị mỹ nhân kia, thân mật như
vậy, còn nói là trong sạch. Còn nói cái gì mà thích mình, nàng không
ngốc như Đường Táo, sẽ không dễ bị lừa như vậy.
“A Nguyệt.” Thấy
Phù Nguyệt đi rồi, Phù Yến một bên đuổi theo giải thích, hắn nhớ đến mới vừa nãy lúc nàng đứng dậy hài còn chưa cả đi, lập tức đau lòng. Bất
chấp nàng đang tức giận, liền xoay người ôm lấy nàng.
Phù Nguyệt không ngờ tới hắn tự nhiên ôm lấy mình, vội bám lấy áo hắn, hờn giận nói: “Thả ta xuống!”
Phù Yến ngu mới buông tay, chỉ cúi đầu nhìn nàng, giọng nói êm ái: “A Nguyệt, trước đây muội nghe lời hơn rất nhiều.”
Hắn vĩnh viễn sẽ không thể quên được, khi đó, nàng nhỏ bé phấn nộn mỗi ngày đều đi phía sau mình, giống như một cái đuôi nhỏ. Buổi tối còn thích
ngủ cùng hắn, nghe hẳn kể chuyện xưa rồi mới im lặng chìm vào giấc ngủ.
Nói như vậy, sắc mặt Phù Nguyệt bỗng chốc thay đổi, thản nhiên nói: “Ta không nhớ rõ.”
Phù Nguyệt không nhìn hắn, chỉ im lặng cắn môi.
Nàng nói dối, thật ra… nàng nhớ rất rõ.
Một số việc không muốn nhớ cũng không được, loại cảm giác thân thuộc khi
còn bé ấy quả thật chưa từng quên. Khi đó cả sinh mệnh của nàng chỉ có
hắn, lại ở tại cái viện nho nhỏ kia, ngày qua ngày, mỗi ngày nàng đều
chờ hắn đến.
—– nhưng hắn rất bận, không rảnh đến gặp nàng.
Khi đó nàng còn nghĩ: Có phải ca ca không thích mình nữa hay không, hắn ngại phiền phức, cho nên muốn bỏ rơi nàng sao?
Nàng chỉ có một mình, nàng rất sợ hãi…
Nàng cái gì cũng đều không hiểu, hoa Nguyệt Tang hấp thụ linh khí tạo thành
người, lúc ấy cũng chỉ là một tiểu nữ oa sáu tuổi. Nàng mở to mắt nhìn
người đầu tiên xuất hiện trong đời nàng là hắn, hắn nói hắn là ca ca của nàng.
Hắn gọi là Phù Yến, nàng kêu Phù Nguyệt.