"Tôi chết mất."
Theo đúng nghĩa đến.
Chân tôi đau đến nỗi tôi mất cảm giác rồi.
Tôi cố mở to mắt nhìn quanh.
Tôi không biết rằng cưỡi ngựa lại khó đến thế.
Là con ngựa chạy, nhưng tôi không hiểu tại sao mình lại gặp khó khăn như vậy.
Tôi thậm chí còn bị say x̶e̶ ngựa vì mặt đất quá gặp ghềnh.
Ah.......!thực sự ai đó cứu tôi đi..
"Vui lên nào."
Tôi phát ra một âm thanh đau đớn cho đến khi cổ họng kiệt sức, và Kyle đằng sau tôi nói như thể đang an ủi.
Tất nhiên, không giúp được gì cả.
Tôi nghĩ mình sẽ phải ngồi trên lưng ngựa thêm vài tiếng nữa.
Giờ tôi chỉ muốn trở về làm một con chuột để lười biếng lăn lộn trong nhà mình.
Ehyo.
Dù gì tôi cũng phải làm đến cùng.
Đó là công việc mệt mỏi và khó khăn của tôi mà.
Tôi hầu như không thể giữ chặt dây cương với vẻ mặt ảm đạm, nhưng một âm thanh tựa như tiếng cười khúc khích vang lên từ trên đầu tôi.
Những con quạ phương Bắc bay lượn trên bầu trời, kêu một cách đáng ghét.
"Tại sao chúng lại sủa và làm loạn thế chứ, thật khó chịu."
".......Ngươi có thường nói rằng một con chim sủa không?
"Nếu không nói chuyện, mọi thứ đều sủa, đúng không?"
"....."
Tôi gật đầu, cúi người nhìn về phía trước.
Sau khi rời khỏi lâu đài và ra khỏi vùng đồng bằng, một khu rừng đầy cây lá kim xuất hiện.
Địa hình không tốt lắm, có chỗ phải đi qua khu núi nên lũ ngựa phải đi thành từng đôi.
"Không có gì phải lo lắng cả"
Kyle nói.
Rõ ràng, vẻ mặt của tôi tối sầm lại vì lo lắng.
"Vì đây là một cuộc trinh sát với các hiệp sĩ mới, chúng ta sẽ xem xét sơ qua khu vực rừng trước khi quay trở lại.
Sau khi đưa ra quyết định, không có nhiều thứ để vượt qua ngoài ngọn núi nhỏ trừ khi đó là một cuộc chinh phục hoặc điều tra."
"Hm..?"
Chỗ kia trông nguy hiểm quá.
Nếu bị trượt chân ở chỗ đó, một người nữa sẽ phải đi theo tôi mất.
Tôi chậc lưỡi khi nhìn về phía vách núi phía xa trải dài.
"Có gì ngoài đó?"
"Ma thú?"
"Không.
Thay vì ma thú....!Tôi tự hỏi nếu có một thứ như một ngôi làng.
Lúc đó, Kyle cười như thế anh ta nghe một điều gì đó vô nghĩa.
"Blake là nơi duy nhất ở phía Bắc mà mọi người có thể sinh sốn g.
Chà, chắc chắn phải có một ngôi làng nơi tụ tập của những con quỷ."
"...Đó thực sự là tin xấu.
Vậy thì, về địa lý thì sao?"
"Nếu đi ra khỏi khu vực rừng này, có một cánh đồng ở phía xa, và nó còn được gọi là khu vực đá vì có những khối băng và đá ở khắp nơi.
Ngoài đó, một ngọn núi lớn, và tiếp đến là biển.
Anh ấy nhấc ống tay áo lên và che mặt tôi khỏi gió mạnh.
Sự chú ý đến từng chi tiết như thể nó đã ăn sâu vào cơ thể.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn anh.
Thấy anh ấy thậm chí không chớp mắt trong gió, có vẻ như do đã khá quen với cái lạnh.
"Ta không vượt ra khỏi vùng biển đóng băng.
Sẽ rất khó để đến được đó, và ngay cả khi đi, ngươi sẽ không thấy được những điều tốt đẹp.
Ngay cả khi biến đóng băng, nó không chỉ là biển sao? Tôi thấy lạ nên đã hỏi anh ấy.
"Tại sao? Đó là khu vực vô luật pháp à?
"Ừ.
Đó không phải là nơi mà Đế chế Meinhard có thể xử lý.
Ngoài vùng biển đó, ngay cả ta cũng phải tự cứu lấy mạng sống của mình"
Khi tôi đang suy nghĩ về các trường hợp khác nhau, hệ thống đã im lặng từ lâu xuất hiện và giúp giải thích.
[Khu vực bên ngoài vùng biển phía Bắc được gọi là Lãnh thổ của phù thủy]
Lãnh thổ của phù thủy.
Nghe cái tên thôi đã thấy khả nghi...
Nhưng nhìn biểu hiện của Kyle thì có vẻ không phải vậy.
Thôi thì tính sau, tính sau.
Kiểu gì có phải đến đó bây giờ đâu.
"Điện hạ.
Chúng ta quay lại con đường phía đông bắc nhé?"
Kyle dừng lại một lúc khi nghe thấy giọng nói phát ra từ phía sau anh.
Con đường phía trước được chia thành hai ngã ba.
Có vẻ là một con đường đi lên một ngọn đồi ở phía đông bắc và một con đường đi xuống một hẻm núi ở phía tây bắc.
Nghe từ đông bắc, các hiệp sĩ bắt đầu thì thầm.
Tiếng thì thầm lo lắng cuốn theo cơn gió.
Kyle nói với giọng nặng nề.
"Khu vực tổ wyvern vẫn chưa được giải quyết.
Ngoài ra, vì đang là mùa sinh sản nên tránh hướng đông bắc.
Mọi người, đi đường vòng đến hẻm núi phía tây nam"
...!Nếu đi đường vòng, có nghĩa là sẽ mất nhiều thời gian hơn?
Tôi rụt rè kiểm tra thời gian còn lại.
[Biến hoá sẽ bị hủy trong 20 phút tới]
Không thể đột nhiên biến mất giữa hẻm núi, vì vậy tôi phải ở lại....!Tôi sẽ tiêu hết tất cả kỳ diệu ngày hôm nay.
Ôi cuộc đời này.
Tôi nhanh chóng đi vào Cửa hàng hạt và mua một chiếc bánh quy.
[Biến hoá tăng thêm 1 giờ!]
[Giá trị kì diệu hiện tại 25,0 %]
[Bánh quy quả thông kéo dài | Tốn 1% giá trị thần kỳ | Kéo dài thời gian Biến hoá]
Mong có thể giữ con số trong phạm vi 20%.
Hãy siêng năng đi, Đại Công tước Điện hạ.
Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể đến nơi trong vòng sáu giờ.
Khẽ liếc anh, tôi lấy chiếc bánh quy ra khỏi túi và ăn nó.
Kyle nhìn chằm chằm tôi.
"Tại sao ngươi phải giấu nhiều đồ ăn vậy?"
Đừng tọc mạch quá.
"Đó là mạng sống của tôi."
Sự thật 100% nhé.
"Thú vị đấy."
Tất nhiên, Kyle đang nói đùa
Tôi thật sự nghiêm túc.
Đây là những chiếc bánh mà tôi đã mua bằng cách bán mạng sống của mình.
Nhìn thì ngon nhưng ăn xong thấy xót quá.
"Chà, dù sao thì tôi cũng không thể chia sẻ."
Đôi mắt đỏ của Kyle nhìn xuống tôi.
Đó là một thái độ vô lý.
"Không cần thiết.
Hơn nữa...
Anh bóp nhẹ cằm tôi và xoay sang bên.
"Cái gì vậy?" Tôi lẩm bẩm.
Tôi hỏi, và Kyle quay mặt tôi về vị trí đó.
"Ở kia.
Có thấy chỗ bụi cây không?"
Ánh mắt của tôi, vốn đang lang thang vô định, dừng lại ở một thứ gì đó phát sáng trong bụi cây.
Một đôi mắt tròn đang nhìn chăm chăm vào tôi.
Đó là một con vật có lông sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Nó nhỏ hơn một con chó con, lớn hơn một chút so với một con chuột và có một chiếc sừng nhỏ mọc ra từ trán, giữa hai cái tai tròn của nó.
Lạ thật...
Đó là một con vật tôi chưa từng thấy bao giờ, nhưng lại quen thuộc đến lạ...
"Chuột đồng phương Bắc"
Xin lỗi?
"Nếu nó lớn lên và có một viên đá ma thuật trong tim, thì đó là điều sẽ xảy ra.
Nó thuộc