Tên khốn vô đạo đức.
Đồ khốn vô nhân tính.
Một thằng khốn nạn.
Một thằng rẻ tiền.
Nhẫn tâm...! Tôi gào lên khi vùng vẫy tứ chi trong mùn cưa.
- Jjiiek! (Trả bánh xe đây, đồ khốn!)
Tôi còn chưa chạy được nửa đường nữa!
Làm sao hắn có thể giả vờ chỉ nhìn tài liệu, giả vờ như không có hứng thú với chuột, rồi đánh vào sau đầu tôi như thế này? Hả? Biết thế, tôi đã chạy từ tốn hơn rồi.
Nghiêm túc mà nói, tôi thật ngu ngốc khi tin rằng tên nghiện hamster đó sẽ thờ ơ với tôi dù chỉ một phút.
Bởi vì phía trên con chuột đang chạy, có một đại công tước phương bắc đang bay.
Điều tồi tệ hơn là ngày hôm sau Kyle đã lấy bánh xe của tôi và rời đi tuần tra quanh lãnh địa.
Tôi thực sự phát điên lên mất.
Không có điều gì đáng giá một phép màu có thể được thực hiện trong chiếc lồng chuột này cả, và cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ.
Thứ phép màu-kẻ thù này...
Tôi thở dài khi bò ngược lên cầu trượt trước khi liên tục trượt xuống nửa chừng từ trên.
Tôi có thể đã từ chối ăn và làm việc tốt trong thế giới ban đầu của mình, nhưng tôi chỉ muốn sống như một con người cho đến khi chết.
Ít nhất là theo định nghĩa của từ điển về con người!
Dù sao, thời gian trôi qua trái với ý muốn của tôi.
Thời gian trôi qua, ngày là để chơi và ăn.
Tôi chơi cầu trượt, ăn óc chó, ngủ trưa, ăn đậu phộng, nô đùa trong nhà trú ẩn, ăn hạt hướng dương, chơi đu quay, ăn hạt dẻ cười...
Nơi này được cho là một ngôi làng được bao phú bởi lạnh giá, nhưng các loại hạt có phải là đặc sản không? Nó như một nhà hàng bureom (1) vậy.
Phải mất một số công đoạn để bóc hạt, nhưng nếu bóc tất cả chúng cùng một lúc, hãy bỏ chúng vào một cái bát và lấy ra nhâm nhi mỗi khi bạn nghĩ về chúng...
...Tôi phát điên mất.
Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?
Có phải bây giờ suy nghĩ của tôi đang dần thay đổi thành suy nghĩ của một con chuột rồi không?
Tôi bắt đầu sợ rằng cưa thế này, tôi sẽ vô tình thích nghi vậy luôn.
Tôi là một con người.
Một con người có trí thông minh!
"Cashew."
Kyle đã đến sau khi mặt trời lặn một lúc.
Tôi không biết rõ hắn có về vào lúc trời đã về đêm hay không.
Khó có thể nhìn thấy đồng hồ từ đây, và vào mùa đông ở lãnh địa Blake, ban đêm chiếm hơn một nửa thời gian trong ngày.
Hắn quay lại phòng làm việc và nhìn tôi, nhưng tôi mảy may để ý.
Tôi không có tâm trạng.
Bây giờ lại cái gì đáng yêu đây hả?
Khi tôi thu mình giữa lối đi nối tầng một và tầng hai và không nhìn hắn ta lấy một cái, hắn nhìn quanh lồng hamster một lúc lâu trước khi quay trở lại phòng ngủ của mình.
Có vẻ như sự thất vọng của hắn rất lớn, nhưng...!
Chà, nếu ngài mang theo cái bánh xe của tôi, tôi sẽ chí ít gật đầu chào ngài một lần.
*
Cứ như thế, ngày hôm sau bắt đầu với việc tôi vẫn bị mắc kẹt trong cái ống trong suốt.
Vị Đại công tước phương bắc đến thăm phòng làm việc trước khi mặt trời mọc.
"Ta trở lại rồi."
Hắn ghé sát mặt vào tôi nói một cách trìu mến.
"Ta nghĩ rằng ta cần phải điều chỉnh chế độ ăn uống của ngươi một chút bắt đầu từ hôm nay.
Vì có vẻ như mông của ngươi bị mắc kẹt trong lối đi thường xuyên hơn trong gần đây.
Này, ngài vừa nói gì vậy?
Tôi sửng sốt và bò ra khỏi chỗ nấp.
Nhưng Kyle rất nhanh, và hắn đã úp ngược cái bát của tôi.
Cái bát chứa đầy các loại hạt của tôi...!Bát của tôi...!Nó hoàn toàn trống trơn cho đến khi chỉ còn lại ba hạt hạnh nhân.
"Ta không muốn ngươi bị đói.
Ta đã để lại một chút, vì vậy ngươi sẽ ổn cho đến tối thôi.
Hôm nay ta sẽ về hơi muộn vì còn phải chuẩn bị cho lễ hội."
- ...
"...Quả nhiên, như vậy có quá ít không?"
Người hiệp sĩ đang đợi bên cạnh hắn trước khi tôi có thể phản đối.
"Không đâu ạ.
Tôi nghe pháp sư nói rằng giai đoạn tăng trưởng của nó vẫn chưa đến, thưa Điện hạ.
Thế này là đủ rồi."
Cậu đang nói về cái gì vậy? Ăn kiêng sao? Mắt cậu để làm cảnh à?! Thậm chí thật không công bằng khi chỉ được ăn hạt cả sáng và tối!
Đây là lần đầu tiên tôi ăn đồ do người khác chuẩn bị kể từ hồi ăn trưa trong trường học.
Tôi ngước nhìn Kyle với vẻ mặt muốn nói rằng điều này thật lố bịch, rồi đá mạnh vào cái bát.
Cuộc sống tồi tệ và rẻ tiền này.
Tôi còn không thể ăn bất cứ thứ gì tôi muốn.
Tôi muốn uống bia với thịt gà.
Cá hồi với nụ bạch hoa.
Chân gà.
Bunmoja tteokbokki (2).
Pane cream pasta (3)...!Thứ gì đó nhiều dầu mỡ, cay và không tốt cho cơ thể.
Mấy món chỉ người Hàn mới ăn được
"Cho nó vận động một chút cũng tốt."
"Vâng, thưa điện hạ.
Không nên lạm dụng quá, nhưng vẫn tốt hơn là tăng cân."
"Mm."
Kyle gật đầu rất trịnh trọng và đặt bánh xe vào lồng tôi.
Đúng! Thế chứ!
Tôi ngước nhìn hắn với đôi mắt xanh lấp lánh.
Hắn trông giống như một thiên thần hôm nay.
Làm ơn, xin ngài, hãy dành tất cả thời gian ngài có để chuẩn bị cho lễ hội chết tiệt hay bất cứ điều gì, thưa Điện.
Tôi sẽ chạy đúng 800 vòng và kết thúc cuộc đời gặm nhấm khủng khiếp này.
Bình tĩnh lại.
Nếu tôi nhảy lên bánh xe ngay được trả lại, nó sẽ lại bị lấy đi lần nữa.
Tôi tỏ ra bình tĩnh nhất có thể và quay đầu đi, giả vờ không chú ý đến cái bánh xe cuối cùng đã quay trở về vòng tay của tôi.
Kyle nhìn tôi một lúc lâu với vẻ mặt như sắp chết vì dễ thương đến nơi.
Tên đó, có cảm giác như hắn ta đang cố hôn tôi hàng trăm lần bằng mắt.
Dù vậy, hắn vẫn biết cách kiềm chế bản thân khi có người bên cạnh.
Hắn đã trưởng thành hơn rồi.
"Ngài thích con thú đến thế sao?"
Tôi vô tình nghe lén cuộc nói chuyện giữa hai người đang rời đi.
"Con thú được gọi là chuột đồng Bắc.
Viên đá mana trong tim nó hình thành hơi muộn, và sức mạnh thể chất của nó yếu, nhưng...!Hành vi xã hội của nó khá ổn, và trên hết, nó rất thông minh."
"Dù sao hiện tại nó vẫn còn trẻ.
Nó trông giống như một con Hamster.
Dù nhìn thế nào đi chăng nữa, nó vẫn vàng..."
Hiệp sĩ cấp dưới bí mật liếc nhìn tôi và lặng lẽ chỉ vào tôi.
"Nó có phải hamster không?"
"Là chuột."
Kyle lạnh lùng đáp lại và đánh vào tay hiệp sĩ.
"Ngươi bị mù hả?"
"...Đ-Điện hạ."
"Quên đi.
Chỉ cần mang cho ta một cây kim và sợi chỉ nhỏ trong khi ta hoàn thành bài đánh giá về lễ hội.
"Ngài định làm gì với chúng?"
"Đó không phải việc mà ngươi nên quan tâm.
Chúng sẽ được sử dụng cho một việc quan trọng, vì vậy hãy chỉ chuẩn bị những thứ tốt nhất."
"Vâng..."
Kyle hắng giọng và rời khỏi phòng làm việc.
"Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh..."
Tên khốn này, không đời nào.
Ngài không định đan quần áo cho tôi đấy chứ? Đừng làm bất cứ điều gì kỳ lạ, ngài Công tước.
Nếu ngài không muốn chứng kiến cảnh chú chuột yếu ớt này tự tóm lấy cổ nó và ngã ngửa ra sau vì sốc.
Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến tôi dựng hết lông, và tôi vội xoa xoa chân.
Đừng nghĩ về điều đó nữa.
Tôi sẽ không nghĩ về nó.
Tôi nhanh chóng lên bánh xe.
Chạy trên bánh xe là cách tốt nhất để thoát khỏi những suy nghĩ vô ích.
Bây giờ tôi đã hiểu rõ hơn, 800 vòng sẽ kết thúc ngay lập tức.
Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu di chuyển bốn chân của mình.
Lạch cạch.
Cái vòng đu quay lớn từ từ chuyển động.
Được rồi.
Giờ thì, tôi sẽ để dòng chảy chiếm lấy cơ thể mình và nghĩ về thứ khác.
Những suy nghĩ yên bình và dễ chịu, nếu