[Biến hoá có thể được sử dụng một lần mỗi ngày bắt đầu từ 00:00.]
[Hiện tại, thời lượng của Biến hoá là 30 phút.]
[Vị trí của Biến Hoá chưa được chỉ định, vì vậy sẽ tự động lưu vào vị trí gần nhất.]
[Chúc cậu may mắn nhe!(ෆ ꒳ ´ෆ)]
Tầm nhìn của tôi tối đi trong giây lát, nhưng nhanh chóng quay trở lại.
Tôi hơi nhức đầu, nhưng thật nhẹ nhõm khi chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn.
…Vấn đề là đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là nhẹ nhõm.
Đúng như dự đoán, Biến hóa là một kỹ năng biến thành người.
Theo thông tin được cung cấp bởi hệ thống, có giới hạn thời gian là 30 phút và nó chỉ có thể được sử dụng một lần mỗi ngày.
Dù sao cũng không thành vấn đề.
Vấn đề thực sự là chỗ khác.
“…”
Tôi nhìn xuống cơ thể mình trong sự hoài nghi.
"Điên thật…"
Không có gì.
Tôi không mặc quần áo.
Tôi hiện đang hoàn toàn khỏa thân.
Điều này điên thật.
Thực sự điên rồ.
Chúa ơi, sao ngài có thể…
[๑͡o_͡o๑;;]
Vào lúc đó, tôi cảm thấy một sự hiện diện mà thậm chí không có thời gian để suy nghĩ về bất cứ điều gì.
Cách-
Bạn đã bao giờ cảm thấy sợ hãi khi nghe thấy cửa phòng tắm mở ra chưa? Trong 30 giây, cứng người và chôn chân một chỗ, tôi nghĩ về mọi thứ mà một con người có thể làm.
Và chỉ có một kết luận tôi đi đến.
Chạy.
Nếu tôi bị bắt ở đây, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Tôi không muốn chết như một tên bi.ến thái không rõ danh tính, kẻ không chút sợ hãi xông vào phòng làm việc của đại công tước mà thậm chí không mặc đồ lót.
Tôi không chỉ là một kẻ đáng ngờ, tôi là một kẻ bi.ến thái đáng ngờ! Tôi bất hạnh hơn cả kiếp trước.
Ngoài cảm giác đau khổ, tôi còn cảm thấy nhục nhã.
Tôi thà là một con chuột còn hơn.
…Quần áo! Quần áo đâu?!
Tôi luồn tay qua chiếc áo sơ mi đen mà tôi tìm thấy được treo trên ghế và vội vụt ra khỏi phòng làm việc.
Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc mặc quần.
Và ngay từ đầu, có vẻ như kích thước áo đã quá lớn rồi.
…Nhưng thực sự, làm sao ngài có thể không cho tôi nổi một bộ quần áo chứ!
“Lính gác!”
Một lúc sau, tiếng gầm của Kyle vang lên từ bên trong phòng làm việc.
Tôi chạy hết sức mình, vạt áo bay phấp phới.
Đó là lần đầu tiên trong đời tôi chạy nhanh như vậy.
“Ha, hah…”
Tôi hít một hơi thật sâu và ép mình sát vào tường hành lang.
Với tốc độ của mọi thứ đang diễn ra, ngươi nên để ta chuyển sinh vào một con tắc kè hoa hoặc một con báo! Bắt tôi chạy trên bánh xe hamster chết tiệt đó nhiều lần, đó có phải tất cả là để luyện tập cho khoảnh khắc này không?!
Tôi gọi cho hệ thống và trút giận, nhưng ngay sau đó lính canh đến từ hành lang đối diện.
Tôi nhìn lên vừa đúng lúc để thấy Kyle rời khỏi phòng.
"Nó biến mất rồi."
Giọng hắn lạnh đến mức rợn sống lưng.
Nếu bạn vô tình hỏi về cái gì đã biến mất, sẽ không có gì lạ nếu hắn ta nói mạng sống của ngươi và tách đầu bạn ra khỏi cơ thể một cách gọn gàng.
Khi những người lính hoảng sợ trước luồng sát khí của hắn ta, Kyle gầm lên.
“Cashew biến mất rồi!”
…Điều đó còn quan trọng hơn một kẻ đột nhập sao?
“Nếu ngài đang nói về Cashew… thì, con chuột đó… mmph—”
"Ngài có thấy con ma thú chui ra không?”
"Không.
Tuy nhiên, cửa đã mở một nửa.
Ta không biết tại sao lại vậy, nhưng…”
Tôi bất giác lắng nghe giọng nói của Kyle, mặc dù tôi biết mình phải chạy trốn.
Ngay cả khi tôi chạy ra ngoài bây giờ, tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị bắt bởi đôi tai sắc bén của hắn ta.
Tốt nhất là nép sát vào tường và nín thở.
“Nó không có ở đó.
Nó mất tích rôi."
“Tôi sẽ đóng tất cả các cửa ra vào cùng cửa sổ của lâu đài và tìm kiếm nó.
Nó còn nhỏ nên chưa thể đi xa được đâu, thưa Điện hạ.”
“Gọi các pháp sư ra đây.
Họ sẽ ở trên tầng cao nhất của tòa tháp phía Tây.
"…Xin thứ lỗi? Những vị khách ạ?"
“Tuy còn nhỏ nhưng không phải ma thú sao? Ta không biết nó có đá mana hay chưa, nhưng ta phải tìm dấu vết.”
Kyle nghiến răng và nói.
“Họ có thể nêu giá.
Không, hãy nói rằng ngươi sẽ trả gấp đôi những gì họ yêu cầu.”
“H-hiểu rồi! Nhân tiện, thưa Điện hạ…”
Một hiệp sĩ đến muộn đã cởi áo khoác ngoài và đưa ra.
“Sao ngài không mặc quần áo?”
…Tôi xin lỗi.
Mang cho Điện hạ một chiếc áo mới đi.
Tôi sẽ phải mặc cái này.
Ngay cả khi hắn sắp chết vì lạnh, tôi không thể trần tr.uồng đi khắp nơi được.
[↓Ꮚ ꈍꈊꈍ Ꮚ↓]
Ồ, sao nào? Ngươi muốn ta ăn cắp một chiếc quần để mặc và bị bắt ngay tại chỗ? Cái gì, hửm? Sao? Đây có phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ai đó không mặc quần cho đẹp không?
Tôi bỏ qua hệ thống khó chịu và thận trọng chạy sang phía ngược lại những người lính.
Đã thật tuyệt cho đến khi tôi trở thành con người...
Khi leo cầu thang bằng chân không, lòng bàn chân lạnh đến mức tôi không cảm thấy gì.
Không chỉ chân mà tay và tai tôi cũng tê cứng.
Làm thế quái nào mà người ta sống được trong tòa lâu đài lạnh lẽo này nhỉ?
Đây có phải là một nơi dành cho người sống không? Tôi thở ra một hơi, chui vào giữa đống dụng cụ lau chùi và đợi một lúc.
"Cửa sổ! Đóng cửa sổ trước đi!”
“Ngay cả khi con thú không có trí thông minh, nó sẽ nhảy qua cửa sổ sao?”
“Này, cậu không biết sao? Nếu có chuyện gì xảy ra với nó, tất cả chúng ta đều sẽ tan thành cát bụi như bài hát của Trịnh Công Sơn đấy.”
Được rồi.
Con chuột hamster được đề cập sẽ không ném mình ra ngoài cửa sổ, nhưng cẩn thận là tốt.
Cuộc sống của con người là không bao giờ biết khi nào, ở đâu hoặc điều gì sẽ xảy ra.
Lấy tình hình hiện tại của tôi làm ví dụ.
(Psst..!!Lol )
“Tìm sau, chỉ cần đóng cửa sổ và cửa ra vào trước! Nếu nó không thoát ra, sẽ còn cơ hội!
“Tôi sẽ mong các vị khách thông cảm.”
“Sen, cô ấy đi đâu rồi? Chỉ có chuồn là nhanh.
"Cô nghĩ rằng cô nhóc lại nghỉ ngơi trong một căn phòng trống không?”
“Haa!”
Mọi người vội vã đi qua.
Thật nhẹ nhõm khi họ không chú ý đến tôi khi tôi giấu mình giữa chổi và cây lau nhà vì trường hợp khẩn cấp.
Dù sao thì...!Mình nên làm gì bây giờ?
Tôi đã chạy ra ngoài mặc áo sơ mi, nhưng tôi không có kế hoạch.
[Biến hoá sẽ bị vô hiệu hóa sau 20 phút.]
Điều đó có nghĩa là tôi sẽ trở lại là một con chuột sao?
[Cậu có thể thay đổi vị trí của Biến hoá trong bán kính 10m!]
Đó có phải là vấn đề cấp thiết không? Lâu đài hoàn toàn náo động, nhưng tada, tôi thực sự rất ổn trong lâu đài trong suốt thời gian qua! Tôi không thể nhảy ra và nói vậy được.
Thật đáng nghi, quá đáng nghi!
Tôi ấn vào thái dương đang đau nhói và thở dài.
Lẽ ra tôi nên vui mừng vì mình đã trở thành con người như tôi mong muốn, nhưng những lo lắng trong tôi chất chồng như núi.
“Có thể nào, kiếp trước tôi là bánh quy Pretzel (1) không…”
Ngay cả khi số phận của tôi bị xoắn như cái bánh, nó quá hỗn loạn rồi.
Nhân tiện, thời gian tồn tại ở trạng