Tiết trời mùa đông trở nên giá rét, Giang Nam trấn nhỏ phủ đầy những bông tuyết, đại ngói bạch tường trong thiên lý tuyết, tựa sắc càng thêm rõ rệt.Viễn sơn (những ngọn núi xa xa), củng kiều (những cây cầu vòm), tửu phiên (những ngọn cờ rượu), một vài người đi bộ thưa thớt trên đường tạo thành một bức thủy mặc họa, khắp nơi đều lưu bạch.Tại một quán trọ nhỏ trong góc, lão bản nương cười nói, khéo léo tiễn những thực khách cuối cùng trong ngày đi, nhìn nhìn những bông tuyết bên ngoài, rồi đóng cửa quán trọ lại.Nàng nhanh chóng tính toán khoản thu nhập ngày hôm nay, thu dọn đồ đạc trước quầy xong, vội vàng lên lầu lấy áo choàng, sau đó bước vào bếp, đem chiếc áo choàng khoác lên vai một nữ tử khác. Nữ tử ấy nhìn nghiêng, thấy chiếc áo trên vai, khẽ mỉm cười, đặt dao làm bếp trên tay xuống, quay người nói với người kia:“Không sao, không lạnh. Bên ngoài tuyết rơi rồi phải không?” Nàng ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay lơ lửng bên cửa sổ, hỏi người bên cạnh.“Đúng vậy, tới đây hai năm, ngươi vẫn không chịu nổi cái lạnh giá này của Giang Nam, ngươi xem ngươi đi, tay lại lạnh như thế.” Chưa kịp nói xong đã nhân cơ hội nắm chặt bàn tay người kia đem vào lòng, không ngừng xoa xoa. Tay người kia rất ấm, một lúc sau tay người này cũng dần ấm hơn.“Đi thôi, đã đóng cửa rồi, không có ai đến ăn cơm đâu. Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.”Nàng thắt dây lưng, sửa sang lại quần áo, ngoan ngoãn đi theo ra khỏi cửa.“Ta nhớ mùa này ở Chosun thường xuyên có tuyết, trời cũng tương đối lạnh như thế!” - Tuyết mỏng như hạt muối, rơi lả tả trên vai họ.“Ngươi đang tưởng niệm những ngày trước kia sao?”Nàng gật đầu rồi lắc đầu, không tự chủ được, thở dài.Vì nàng mà nàng ấy bị lưu đày, chịu mọi cực khổ, nhận hết bao nhiêu tra tấn, dày vò.Cũng vì nàng mà thân nàng ấy bị nhiễm bệnh nặng, cũng bị động đem thân vượt trăm dặm đại dương đến Đại Minh.Tất cả mọi thứ bắt đầu từ chỗ nàng mà ra cho nên cũng nên do chính tay nàng kết thúc.Hai năm trước, các nàng vượt trùng dương xa xôi, đi đến thị trấn Giang Nam tú lệ này, chọn nơi nhỏ bé này, dừng chân ở lại. Không ai biết họ đến từ đâu, cũng ít người hỏi thăm về họ.Phong tục sống thuần khiết, chất phác, những ngày an nhàn ở đây liền trở thành thế ngoại đào nguyên của các nàng.Người dân trong thị trấn có ấn tượng tốt về họ. Một lão bản nương khoảng tầm tổi bốn mươi, tả hữu niên kỷ, sang sảng, hay cười, làm việc nhanh nhẹn, đôi lúc hấp tấp nhưng khôn khéo, có khả năng tiếp đãi thực khách rất nhiệt tình.Quán trọ nhỏ này có một gian bếp ở phía sau, một nữ tử khác phụ trách việc nấu ăn của quán. Nàng cũng trạc tuổi lão bản nương, tay nghề lại vô cùng tốt. Nàng ấy không bao giờ lộ mặt, ít khi giao du với người ngoài. Tuy nhiên, những người bán hàng rong nói rằng nàng ấy là một người đặc biệt, ôn nhu hiền lành lại tốt bụng. Mỗi lần mua đồ ăn, nàng cũng đều cho thêm một chút.Tiểu quán trọ kinh doanh rất tốt, nhưng kỳ lạ là trong quán không có món ăn nhất định. Đại đa số các món ăn đều do ngự trù (đầu bếp) làm, ngự trù làm gì, thực khách nhân đó mà dùng, phong cách món ăn cũng liên tục được thay đổi.Tám món chính Xuyên Dương Lỗ Việt đã từng làm, không thể phủ nhận rằng mỗi món ăn đều có một hương vị đặc sắc riêng, thực khách ra về cũng đều trong tâm trạng vui vẻ, hứng khởi.Không biết những thực khách này đang đổ xô trước vẻ mỹ mạo của lão bản nương hay là những món ngon mỹ thực ở đây. Lúc nào tiểu khách điếm này cũng đông như trẩy hội, khách đến khách đi, nối liền không dứt.Hôm nay trời đổ tuyết, thiên khí hàn lãnh, lão bản nương cảm thấy đau lòng vì người kia thường ngày bận rộn phòng bếp, liền đóng cửa sớm.Cuộc sống các nàng, yên lặng mà an ổn, bình dị trôi qua. Đương nhiên cũng thích ra ngoài thưởng thức tuyết rơi.Con đường lát đá xanh rêu trải dài, phủ đầy màn tuyết trắng xóa, dường như hơi trơn. Nàng tự nhiên dang tay giữ thăng bằng, bước lên trên con đường tuyết, phát ra âm thanh kẽo kẹt, để lại một chuỗi dấu chân sâu cạn không đồng nhất.Chỉ có các nàng mới biết, để có được một ngày như vậy, đã phải vất vả như thế nào.Trong gian bếp cách xa trùng dương tràn ngập tranh chấp quyền thế, chính là Gian Bếp Chính. Han Sanggung và Choi Sanggung hiện tại đã là dĩ tử chi nhân (là những người đã chết).Năm đó, triều đình nảy sinh tranh chấp chính trị, Han Sanggung cũng bị dính vào vòng xoáy này và trở thành nạn nhân của quyền lực.Choi Sanggung một lần nữa chứng kiến cảnh đồng môn của mình bị giết bởi vì nàng và gia đình nàng. Nếu Myeong Yi bị uống thuốc độc vì sự ép buộc cùng bất lực, hay thậm chí là sự ghen tuông của chínhnàng, thì lần này nàng không muốn để Han Sanggung lại chết vì mình một lần nữa.Đó là người quan trọng mà nàng muốn bảo vệ vô cùng.Choi Sanggung biết rằng quyền lực của gia tộc giống như một đôi bàn tay vô hình nắm giữ vận mệnh của chính nàng, biến nàng trở thành một kẻ tội lỗi, ác nhân! Đem những người khác lần lượt bức tới tuyệt lộ.Đương nhiên sau khi nàng biết tin Han Sanggung bị lưu đày đến đảo Jeju, đã vội vàng chạy về nhà riêng của huynh trưởng Choi Pan Sul, lấy cái chết để đe dọa, nếu như hắn không giúp nàng cứu người, nàng liền đem hết chuyện hắn buôn lậu, hối lộ quan viên trong triều đình, thông đồng với ngoại tặc, đem nói hết chân tướng, đi tố giác cho quan phủ!Choi Pal Sul thế nào cũng không nghĩ đến, từ trước đến giờ muội muội của hắn thông minh ngoan ngoãn, cùng hắn liên thủ để đem lại vinh quang cho gia tộc, như cánh tay đắc lực của hắn này, lại lấy cái chết ra áp chế hắn!Nhìn thấy bằng chứng phạm tội của hắn bị muội muội ném ra trên bàn, hắn chỉ dám tức giận không nói gì, ngầm đồng ý giúp muội muội thực hiện ý đồ, ra tay giúp đỡ, cứu Han Sanggung.Hắn hiểu được, tuy muội muội ở Gian Bếp Chính cùng Han Sanggung kia thủy hỏa bất