Sáng sớm hôm sau, tàn tinh còn sót lại mấy khoảng trên nền trời xanh nhạt, thưa thớt.Trong phòng, mùi đàn hương đã cháy hết từ lâu, chỉ còn sót lại một mớ tro tàn.Không khí sáng sớm tràn ngập cùng hàn khí đêm qua hòa với nhau.Đích thực, hai người đã phóng túng, vượt quá giới hạn.Dưới lớp khí lạnh nhàn nhạt, làn da lộ ra trong sáng sớm, khí lạnh bên ngoài cũng làm cho người bên trong không khỏi run người, liền hướng lòng ngực người kia, nhích lại gần. Da thịt kề cận, liền có thể nhanh chóng sưởi ấm cơ thể.Người bên cạnh đã sớm tỉnh lại. Hỗn loạn mà thân mật như vậy, cuối cùng cũng không dám đem người kia ôm vào lòng.Nhanh tay nhanh chân liền đứng dậy, tìm quần áo đêm qua rơi rớt khắp nơi.Nàng nhẹ nhàng động, liền nhận ra thắt lưng chợt nhói đau từng đợt.Tối qua, nàng đem chính mình toàn bộ giao phó cho nàng ấy, chính là tùy ý Choi Sanggung khiêu khích, nàng chỉ nhận lệnh nhắm hai mắt lại, cố nén không cho chính mình phát ra nửa điểm âm thanh.Choi Sanggung nhìn thấy bộ dáng như vậy liền kích động, động tác từ ôn nhu dần chuyển sang dữ dội, ánh mắt như muốn chiếm giữ bằng được.Chính nàng cũng cảm thấy bản thân như bị nàng ta giày xéo, vô thức không chịu nổi.Nàng mặc lại áo trong, chỉnh lại xiêm y, ngồi bên giường, nhìn lên người kia vẫn còn đang ngủ say, nhẹ giọng nói:“Chúng ta… vẫn là không nên gặp lại nữa. Chuyện chưa rõ kiếp này, liền để kiếp sau trả lại đi!”Nhìn gương điểm trang một chút, vô tình nhìn thoáng qua trên cổ mình, có loang lổ ấn ký màu đỏ…Trong thời gian ngắn, khó có thể che đậy được.Đêm qua… quả thật là điên cuồng, làm cho nàng nghĩ tới liền mặt đỏ tía tai.Đây cũng là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.Thu thập chỉnh tề, lúc sau, nàng lặng yên không một tiếng động, ly khai Vương phủ.Còn phần đi về đâu, nên đi chỗ nào, chính nàng cũng không rõ. Cứ như vậy vô thức bước dọc theo con đường.Nhín thấy phố xá sáng sớm, người đến người đi tấp nập, tiếng rao hàng cứ không dứt bên tai. Nàng chậm rãi nép vào một góc đường. Liền nhìn thấy một tiểu cô nương vẻ mặt thanh tú, vẻ mặt tinh nghịch.Thân ảnh bé nhỏ ấy làm cho nàng nhớ đến Jang Geum trước đây.Lúc này nàng đột nhiên hoài niệm khoảng thời gian ở Gian Bếp Chính.Tưởng niệm những ngày tháng dạy dỗ Jang Geum, có con bé làm bạn.Lại tưởng niệm đến hôm nay, Jang Geum đang bị lưu đày ở đảo Jeju, trở thành nô lệ, thay nàng gánh lấy tội danh mưu phản mà khổ cực lao dịch.Chính mình thủy chung là mội tội nhân.Mất đi Myeong Yi, vứt bỏ Jang Geum, lại phụ bạc Seong Geum, trong lòng nàng thật sự bế tắc. Không biết phải khuyên giải như thế nào.Ánh mặt trời càng lúc càng sáng tỏ. Choi Seong Geum theo men rượu sót lại cuối cùng cũng tỉnh. Nàng vỗ vỗ đầu, tựa hồ gượng dậy.Phát hiện bên cạnh không một bóng người.Ngay cả giày cũng không kịp mang, nàng vội vàng xuống giường kiểm tra, bất chấp toàn thân đau nhức, nàng có dự cảm không lành, vạn phần âu lo.Người kia….Hẳn là rời đi rồi.Cảnh tượng này quá mức quen thuộc.Vô số sáng sớm, từ trong mộng bừng tỉnh, nàng luôn một mình lẻ loi như vậy.Nàng suy sụp trở lại giường, nhìn chăn đệm tung tóe tán loạn, không khí tựa hồ còn sót lại một chút hương vị của người kia…Dường như tất cả còn lại đều ám chỉ rằng, đây chắc hẳn không phải là mộng.Tối qua Han Sanggung đón ý nói hùa, cùng tránh né ánh mắt của nàng.Sau đó liền nghe lời nàng, cam tâm tình nguyện hiến thân cho nàng. Nàng cũng chỉ biết nhíu mày, như thế nào hôn cũng hôn không ra.Đơn giản hướng về phía cổ trắng tuyết kia mà lưu lại một dấu dấn ký của chính mình.Nàng làm bộ cái gì cũng không biết, đều vì có rượu trong người mà lên.Nhưng liền thấy Han Sanggung nằm dưới thân mình quay đầu đi, khóe mắt rơi xuống hai hàng lệ, khoảnh khắc lúc đó nàng liền không thể khống chế dục vọng điên cuồng nổi lên!Vô số lần nàng cố gắng áp chế, kìm nén xuống nhưng vẫn là bị vẻ xúc động của người kia mà trỗi dậy dữ dội!Choi Sanggung nhớ lại trong thời gian đến đây, tìm kiếm địa điểm di chuyển.“Nàng có thể đi đâu được chứ?”Gió lớn thổi mạnh trên bờ biển, gợi lên trong lòng Han Sanggung nhiều tâm tư.Nàng một lần nữa đi đến nơi đầu tiên đặt chân đến Đại Minh. Ngắn ngủi, mới mấy tháng trôi qua, dường như đã kéo dài mấy đời.Ai có thể lường trước được, cho tới bây giờ, nàng cùng Choi Sanggung lại phát sinh quan hệ tới bước nào rồi.Nàng nheo mắt lại, nhìn xa xa từng đàn hải âu bay lượn trên phiến đá ngầm ngoài bờ biển.Nghe tiếng sóng vỗ ầm đang gào thét, bờ biển bên kia rốt cuộc vẫn là không trở về được. Bờ bên kia, nàng đã chết rồi. Có lẽ, sắp tới số mệnh của nàng chính là phiêu bạc.Trằn trọc hơn nửa tháng, Choi Sanggung không lúc nào không phái người đi tìm tung tích của Han Sanggung.Vương Bàn cũng ra lệnh cho thủ hạ sai người tìm kiếm khắp nơi.Choi Sanggung thậm chí cùng Vương Bàn dán thông báo tìm người.Vương Bàn khiếp sợ bội phần nhưng cũng hiểu rằng nàng làm như thế là hợp tình hợp lý, nàng liều mạng cứu giúp người đó, chắc chắn chính là kim lan tỷ muội.Hẳn hắn chỉ biết rằng hai người tình cảm sâu đậm mà thôi.Mặc dù Han Sanggung kia luôn luôn kiên định, giữ bộ dáng xa cách vạn dặm, lại đối đãi với Choi Seong Geum không lạnh không đạm, người ngoài nhìn vào cũng tự khắc có chút kỳ quái.Nhưng cũng khó trách.Nữ tử dám yêu dám hận như Choi Seong Geum có cái gì lại không làm được?Được rồi. Vương tiên sinh từ từ bình phục tâm tình, hỏi:“Này, sau này muội có tính toán gì không?”Choi Seong Geum nhất thời nghẹn lời, sau đó ngữ khí kiên định nói:“Hy vọng Vương huynh giúp ta cùng tìm thấy nàng. Ta nghĩ sẽ tìm một chỗ sơn thanh thủy tú cùng nàng sống nốt quãng đời còn lại!”Vương tiên sinh gật gật đầu, không hề hà từ chối.Thế đạo gian nan, huống chi hai nàng còn là thân nữ nhân. Nếu nàng có dũng khí như vậy, liền lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng giúp nàng thành toàn.Ngày ấy, thiên khí âm trầm. Han Sanggung ở trong phòng bếp bận rộn. Nghe thấy tiếng phía sau cửa bếp vang lên “loảng xoảng loảng xoảng”, nàng ngay cả quay đầu cũng không nhìn, nghĩ đến tên tiểu nhị lỗ mảng trong quán trọ, vội vàng thúc giục đồ ăn, nàng ôn nhu mỉm cười:“Chờ