"Mọi người không ai để ý hả?!" Khỉ Ốm giật mình la toáng lên, "Lúc cô chị thu dọn chén bát, ba gã khốn nạn kia lần lượt nhéo mông cô nàng, chính xác trăm phần trăm luôn, tôi tận mắt nhìn thấy."
"Cộng thê? Quá kích thích..." Hứa Uy Nhuy ngồi ở trên giường của mình nhìn hai tay Tây Tư Diên đang linh hoạt xáo bài nhẹ nhàng như cánh bướm.
Suốt dọc đường đi Lưu Huy đã đánh mất một bộ tú lơ khơ và một bộ mạt chược thó từ khu bảo tồn Bắc An, hắn tiếc đến xanh ruột, bây giờ vất vả lắm mới tìm thấy hai bộ trong ngăn kéo, lại thấy Tây Tư Diên ngồi đó thành thục xáo bài, "Đừng khoe khoang kỹ xảo nữa! Mau chia bài đi!!"
"Ha ha." Trước trận chiến Tiêu Tê đã chủ động nói rõ mình đánh bài kém xin lui trước, lúc này hắn thản nhiên ngồi trên ghế sa lông uống trà bích loa xuân cũ vừa tìm được trong bếp, nghe vậy cười nói: "Anh Huy, cậu không động lòng chút nào sao?"
"Động lòng cái gì?" Lưu Huy toàn tâm toàn ý nhìn chằm chằm lá bài, không còn đầu óc đâu trả lời chuyện khác, Tiêu Tê đến gần chút, dùng cái giọng trầm khàn dụ người đặc trưng của mình thầm thì: "Cô gái xinh đẹp kia ấy."
"Chao ôi ——" Lưu Huy liều mạng nhún vai phất tay, thoát khỏi Tiêu Tê – kẻ đang khiến mình nổi da gà, "Cách xa tôi ra, đàn bà với không đàn bà gì, đừng chê cười, anh đây vừa bị phụ nữ tổn thương không muốn yêu đương gì nữa."
Khỉ Ốm ném ra một bộ 456, khinh thường giơ ngón tay giữa lên: "Vì cái con Trần Huỳnh Huỳnh dâm đãng kia mà ông định độc thân cả đời sao?" "Ai nói để cậu yêu đương với cô ấy đâu." Tiêu Tê ngồi vào trên giường, bả vai tựa lên người Tây Tư Diên, hắn dùng ngón tay khẽ khều rồi nhéo cắm Lưu Huy, "Bèo nước gặp nhau, làm một nháy không phải là xong rồi sao?"
Mấy ngày nay Lưu Huy không cạo râu, chọc cấn tay vô cùng, hắn bị Tiêu Tê đùa dai đến mức chửi nhau cũng xuất khẩu thành thơ, giả bộ bực mình nói: "Đi chết đi!" Khỉ Ốm và Tiêu Tê cấu kết với nhau làm việc xấu, cùng nhìn nhau nở nụ cười khuyến khích: "Cô gái kia có vẻ cũng không phải là kiểu người coi trọng trinh tiết, nếu cậu muốn thì cứ cầm theo một thanh sô cô la, dỗ dành một chút có khi lại thành công đấy!"
"Anh còn biết xem tướng cơ đấy? Sao tôi lại cảm thấy cô ấy ngây thơ nhỉ." Lưu Huy tận lực nói sang chuyện khác, nhưng đáng tiếc hiệu quả là số không, Tiêu Tê vẫn giữ vững tâm tư không hề bị lay động: "Có biết tại sao cô gái kia lại được ăn nhiều đồ hộp không, cũng bởi vì ba gã kia nói ăn nhiều thịt chút thì khi sờ lên mới mềm."
"Hả?" Hứa Uy Nhuy trợn to hai mắt, "Sao anh biết?"
"Nói to thế mà các cậu không nghe thấy à?" Tiêu Tê nhìn những người khác thi nhau lắc đầu, "Hầy, chắc là do tôi ngồi gần họ nhất, hơn nữa cô nàng cũng không phải người tốt lành gì, ban đầu cô nàng đồng ý cho chúng ta vào chắc là có ý định cướp đồ, nhưng không ngờ chúng ta có súng, cô ta sợ hãi, đúng là cái đồ đê tiện có tà tâm nhưng không có gan làm tặc, nếu ngủ với nhau thật thì cũng vô ích thôi."
Lưu Huy bốc bài rồi gõ gõ bàn, nghiêm túc nói: "Được, mấy ông ai thích đi thì đi, còn chọc tôi nữa là tôi đấm đấy!" Tiêu Tê tắt đài, vô vị cọ cọ cằm lên vai Tây Tư Diên, đèn dầu tỏa ra thứ ánh sáng tù mù chập chờn, đôi mắt lung linh xanh biếc của Tây Tư Diên chuyển tới trên gò má Tiêu Tê, dùng ánh mắt phác hoạ theo đường cong nhu hòa ấy, Tiêu Tê thấy anh mãi không ra bài thì tò mò liếc nhìn anh một cái.
"Cậu lấy hai chặn hắn là thắng ván này." Tiêu Tê vừa nói vừa trực tiếp rút con hai bích từ trong tay Tây Tư Diên quăng lên bàn, không ngoài dự đoán, Tây Tư Diên lập tức bị Khỉ Ốm chéo cánh nổ bay, thua sạch vốn liếng.
Mọi người nhân lúc sáng trăng hưng phấn đánh được năm ván bài đầy vui vẻ, bỗng nhiên tiếng khóc của bé trai hòa cùng tiếng kếu gào của Lưu Huy từ xa xa truyền đến, Khỉ Ốm nhân cơ hội vứt ngay xấp bài móm của mình xuống, đi tới ban công tò mò hỏi: "Tình huống gì đây?"
Lưu Huy lườm một cái, cũng ra ban công thì thấy ngay bóng dáng bé trai lúc ẩn lúc hiện đang ôm đầu né đòn chỗ hòn giả sơn, có lẽ cô gái kia sợ người khác nghe thấy nên vội vàng che miệng nó lại, rồi ôm lấy eo cậu bé trốn ra sau hòn non bộ.
"Cô này đúng là một con đ**, chỉ biết bắt nạt em trai mình, ông đây muốn xuống đánh cô ta một trận!" Khỉ Ốm sắn tay áo muốn xuống tầng tẩn cô gái một trận nhưng lại bị Lưu Huy túm eo lôi vào trong phòng ngủ, "Anh Khỉ của tôi ơi, anh cứ an tâm nghỉ ngơi đi, việc này giao cho tôi nhé, okay?"
"Đ** okay gì hết, mi buông ông đây ra!"
Tiêu Tê lấy súng rồi kiểm tra băng đạn, dẫn đầu chỉ về hướng bên ngoài với hai người còn lại, Hứa Uy Nhuy lập tức nói: "Tôi ở lại giúp mọi người canh chừng!"
"Ừm." Tây Tư Diên đáp lại rồi song song ra ngoài với Tiêu Tê, Lưu Huy ở phòng bên thô bạo động viên Khỉ Ốm xong cũng cùng đi.
Cô gái vẫn ở chỗ cũ không rời đi, em trai cô ngã trên mặt đất hai tay ôm lấy đầu, cô gái ngồi xổm trên đấy đang dùng tay nhéo eo đứa trẻ, "Mày là cái thứ đòi mạng, đồ ngu si! Đều vì mày hết, đều tại mày!"
Đứa trẻ chỉ biết im lặng rơi lệ, trên lưng đều là dấu vết bị đánh đập nhìn không rõ, Lưu Huy chạy mau hai bước đoạt lấy đứa trẻ từ trong tay cô gái, "Đừng đánh, không phải nó là em ruột của cô sao?"
Cô gái lộ ra vẻ hoang mang, sau khi nhìn thấy người đến là ba người họ thì dần bình tĩnh lại, ngón tay cô cuốn lấy một lọn tóc mai, cô đứng dậy ném cho Lưu Huy một ánh mắt quyến rũ, "Là em ruột tôi đấy, các anh xen vào lúc tôi dạy dỗ nó là ý gì?"
Tây Tư Diên đứng gần xốc lên vạt áo đứa trẻ, kiểm tra mấy bộ phận quan trọng, anh nhẹ giọng dò hỏi đứa trẻ có đau không, chờ khi Tây Tư Diên lắc đầu một cái biểu thị bé trai không có gì đáng ngại lúc này Lưu Huy mới chuyển ánh nhìn về phía cô gái còn đang lúng túng.
"Cô tên gì?"
"Hả?" Cô nàng dừng một chút, "Lâm Yên."
"Vậy em trai cô tên gì?"
Cõi lòng Lâm Yên tràn đầy ác ý mà cười rộ lên, nghe đứa bé cứ ậm ừ mãi không nói ra được tên mình lúc này cô mới tiếp tục: "Nó tên là Lâm Hổ."
"Lâm Hổ." Lưu Huy vuốt tóc Lâm Hổ, nhẹ nhàng nói: