Chờ đến bảy giờ mười lắm phút mọi người vẫn không nhìn thấy bóng dáng Hứa Uy Nhuy, Lưu Huy khó hiểu mà hỏi: "Lấy cái gì thì giờ cũng nên ra rồi chứ?"
Khỉ Ốm bị Lâm Hổ sờ trái sờ phải nhột hết cả người, mới vừa lớn giọng định quát tháo thì đứa bé trai này liền dẩu cái miệng lên chuẩn bị khóc, "Đm, chỉ có thế này thì Lâm Hổ gì? Nhiều lắm chỉ là Lâm Mèo thôi, Lâm Mèo Con, Mèo Con ơi!" Gã kéo lỗ tại Lâm Hổ so sánh với lỗ tai mèo, "Con mèo nhỏ, meo meo meo ~ "
Trong giây lát Lâm Hổ lại cười vui vẻ, cũng đi mò lỗ tai đổi phương, Khỉ Ốm chơi với nó vui đến quên trời quên đất, sâu sắc hiểu được cái gọi là ngoài miệng không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật.
Tiêu Tê vẫn ngủ dù quanh tai đầy tạp âm hỗn loạn, hắn vùi đầu vào gối ôm thỏ con mang ra từ trong biệt thự ngủ đến bất tỉnh nhân sự, Tây Tư Diên đợi 3 phút rồi đẩy cửa xuống xe nói với Lưu Huy nói: "Tôi vào xem thế nào."
Lưu Huy cũng cùng xuống, hắn luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, không yên lòng để Tây Tư Diên đi một mình, hắn nhìn về phía bóng lưng Tư Diên ở phía trước chạy chậm hai bước nói: "Tôi đi với ông — ——" lời còn chưa dứt, Tây Tư Diên đột nhiên quay đầu lại đè đầu của hắn xuống, hai người nhanh chóng chạy về phía cửa xe để né tránh, cùng lúc đó biệt thự cách không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ đinh tai nhức óc, kính thủy tinh bị sóng nhiệt làm nổ vỡ vụn hòa trong ánh lửa là tiếng thét gào thi nhau vọng tới.
Người trong xe đần ra một lúc rồi cũng xuống xe, Lâm Hổ không rõ vì sao mà bị Khỉ Ốm ôm vào trong ngực, nó vẫn đang nghịch lỗ tai của gã.
Không ngừng có âm thanh sụp đổ truyền ra, luồng nhiệt nóng bỏng tỏa ra ngoài đến tận chỗ xe việt dã, Tiêu Tê nhìn biệt thự đang bị ngọn lửa vây quanh rồi đột nhiên hô lên: "Hứa Diệp Tử còn ở bên trong sao?"
Lưu Huy xanh mặt, "Lâm Yên vẫn luôn có ý định này? Để chúng ta đưa Lâm Hổ đi, còn cô ấy đồng quy vu tận với bọn chúng?" "Không phải mấy người nói vì Lâm Yên luôn ngược đãi Lâm Hổ nên mới mua nó sao?" Khỉ Ốm cắt ngang, Lưu Huy trừng gã: "Ông bị ngu à, nói cái gì cũng tin? Mấu chốt là Hứa Diệp Tử vẫn còn ở đó...!Không đúng, Tiêu Tê, lúc nãy anh bảo Lâm Yên nhờ cậu ta đi lấy đồ?"
Tây Tư Diên nhìn Tiêu Tê không rõ vì sao gật gật đầu, nói: "Hứa Diệp Tử cũng trong phạm vi cô ấy trả thù."
"Tại sao?!"
Khỉ Ốm cau mày nói: "Khoảng mười hai giờ, lúc tôi đi tiểu đêm có nhìn thấy Diệp Tử từ lầu một tới, cậu ta nói với tôi là đi ống nước...!Hiện tại nghĩ lại thì..."
"Mười hai giờ? Lúc đó tôi đi uống nước cũng gặp cậu ta." Tiêu Tê kinh ngạc nói, "Có thể là khát thật?"
"Anh bị ngốc à?!" Khỉ Ốm ôm Lâm Hổ rồi ấn đầu nó vùi lên vai mình, không để nó chứng kiến biệt thự trong cơn hỏa hoạn, "Tự làm bậy dồn bản thân vào con đường chết, chỉ đáng thương cô gái kia...!Chúng ta đi nhanh đi." Những người khác không có ý kiến, Tây Tư Diên suy nghĩ một chút rồi đẩy Tiêu Tê lên vị trí phó lái nhường Khỉ Ốm mang theo Lâm Hổ ngồi ghế sau với anh.
Dọc đường đi tâm trạng Tiêu Tê cũng không vui, hắn chôn đầu vào trong gối không nói lời nào, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra ghế sau từ gương chiếu hậu, mặt mày hắn lạnh nhạt nhưng trên thực tế tất cả mọi người đều rất trầm mặc, không mấy vui vẻ, bữa trưa cũng chỉ dựa vào xe uống nước rồi nhanh chóng rời đi.
Cơn nóng nảy tích tụ cả ngày chỉ cần đụng một cái là nổ, kéo dài đến chạng vạng đã gần lên đến đỉnh điểm, khi Lâm Hổ gào khóc muốn chị gái cả chiếc xe như nổ tung.
"Nói thật, tôi muốn làm thịt thằng nhóc này." Người hiền lành như Lưu Huy dưới sự ảnh hưởng của âm thanh có đề xi ben cao như vậy cũng phải sụp đổ.
"Mẹ nó, không phải ông mang thứ gây họa này đến hay sao!!" Khỉ Ốm rít gào, "Tây Tư Diên đừng có giả vờ ngủ nữa, không phải ông đã hứa tối sẽ trông đứa nhỏ à?" Trên đầu Tây Tư Diên nổi gân xanh dùng ánh mắt như dao chém chết Khỉ Ốm: "Tôi ghét trẻ con!"
"Ai mà không biết nhà ông có ba em trai em gái! Ông mau quát nó đi, nó còn khóc nữa tôi chết đấy!"
"..." Tây Tư Diên xoa lên mi tâm đau nhức, "Lâm Mèo Con, anh là quỷ hút máu, em còn khóc nữa là anh cắn em đấy!"
Khỉ Ốm phát điên: "Sao ông không lừa nó ông là zombie, còn khóc nữa thì sẽ cắn luôn đi!!!"
Lâm Hổ: "...!Oa hu hu hu, em muốn chị cơ! Không muốn đi với các anh nữa, muốn chị!!!"
Tiêu Tê sống không bằng chết xỉu ngang tại chỗ ngồi, nhìn màn đêm dần bao phủ và ánh trăng sáng bắt đầu lên cao hỏi Lưu Huy: "Sao vẫn chưa dựng trại? Trời tối khó tìm mà..." "Sắp đến bệnh viện Sơn Loan rồi, nhiều nhất một tiếng đồng hồ, ngày hôm lái xe thẳng đến đó luôn."
"Ồ..." Tâm trạng của Tiêu Tê có lẽ cũng nhờ tin tức tốt này mà khá lên một chút, hắn cởi đai an toàn quay đầu lại đưa tay sờ sờ tóc Lâm Hổ, "Hổ Con ~" hắn dịu dàng cười, "Hổ Con lớn rồi mà vẫn còn đòi chị sao ~ em không phải Hổ Con, em là con mèo nhỏ ~"
Khỉ Ốm bị cái giọng sến chảy ra nước này của hắn dạo cho run rẩy như giật kinh phong, thế nhưng đứa nhỏ trí tuệ chỉ có sáu tuổi lại trúng chiêu, Lâm Hổ lập tức thu nước mắt lại, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở vang lên: "Em là hổ, grào!"
"Không, em là Mèo Con, meo ~"
"Grào grào grào grào!"
"Được rồi, Hổ Con muốn ăn sô cô la không?"
"Muốn ạ ~!!!"
Tây Tư Diên cực kỳ phối biến ra một thanh sô cô la từ trong túi rồi đưa cho nó, Lâm Hổ vui sướng nhận lấy rồi tự xé vỏ nhưng không ra, đành nhảy nhót tưng bừng muốn Khỉ Ốm giúp nó.
Tiêu Tê mang theo ánh sáng anh hùng kèm theo hương vị của mẹ xoay người cài lại dây an toàn trong ánh mắt bội phục của mọi người, Lưu Huy cười đến mắt híp lại không thấy đâu, trêu ghẹo hắn: "Nói thật dễ nghe làm sao, gọi một tiếng Mèo Con nữa xem nào?"
"Xéo ra." Tiêu Tê ngáp một cái, nheo mắt lại tiếp tục ngủ gật, tựa như một con mèo lười đang nằm phơi nắng.
Đương nhiên phía sau hắn là một con mèo nhỏ đang tràn đầy sức sống, trong một tiếng tiếp theo hắn không ngừng tạo ra thử thách ví dụ như ngồi im một chỗ không động đậy, Tây Tư Diên trầm mặt thòng dây an toàn lên người hắn rồi ôm Lâm Hổ muốn ru nó ngủ nhưng thất bại.
Khỉ Ốm học được một chiêu, chỉ cần Lâm Hổ quấy là lại nhét một viên kẹo vào miệng nó, vừa dỗ dành vừa thảo luận với Lưu Huy làm sao để dụ một thằng ngu nhận nuôi cục phiền toán này sau khi đến bệnh viện.
"Như bà lão mẹ góa con côi cũng được...!Không được, không nuôi nổi...!Người trung niên? Vừa chịu nỗi đau mất con cần người bầu bạn." "Người ta đau đớn mất con chứ không đau đớn mất khỉ, bẩn như vậy ai mà muốn." "Tiêu Tê anh nói thế tôi không thích đâu đấy, khỉ thì làm sao, khỉ cũng có khỉ này khỉ kia.
Tắm sạch đi cũng bán được giá lắm đấy."
"Đừng." Tiêu Tê bình tĩnh liếc mắt nhìn Lâm Hổ liếc một cái, "Cứ vừa bẩn vừa xấu như vậy cũng rất tốt, ít nhất không ai ghi nhớ."
Trong nháy mắt Khỉ Ốm cũng hiểu ý