Lưu Huy tiếp nhận nhiệm vụ đi theo đoàn xe đến con đập chứa nước gần đó thanh lý zombie, trong đội ngũ còn mang một sinh viên đã tốt nghiệp từng thực tập ở trạm thuỷ điện, theo cách nói trong quá khứ tiền lương còn không vượt nổi ngưỡng thuế nhưng trước mắt trăm người mới có một kỹ sư nên được đưa vào diện bảo vệ trọng điểm.
Quan trọng nhất là đêm nay hắn sẽ không trở về.
Khỉ Ốm sửa cống cả ngày, khắp người từ trên xuống dưới hôi không chịu nổi, tổ chức cố ý đưa gấp phiếu nước gấp đôi để họ về tắm rửa sạch sẽ, tranh thủ ngày mai tiếp tục cố gắng.
Gã trở lại phòng 812 đến cả người nói chuyện cũng không có, chỉ có một tiểu tổ tông ầm ĩ lăn lộn trên giường.
Nhưng hôm nay Lâm Hổ rất ngoan, nó ôm một quyển truyện cổ tích ngẩng đầu ngồi ở cuối giường lẩm nhẩm tập ghép vần bính âm, Khỉ Ốm nhìn quả quýt dại đặt trên tủ đầu giường thầm than dựa vào cái gì mà người không lao động còn sống tốt hơn cả gã, "Mèo Con, cái này ở đâu ra thế?"
"A?" Lâm Hổ ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, giờ truyện cổ tích lên nói: "Chị gái cho!!" Nó lại chạy chậm đến bên tủ đầu giường nâng quýt lên trước mặt khỉ ốm Khỉ Ốm, "Anh Thẩm nói, cho anh ăn!"
Khỉ Ốm nuốt một ngụm nước miếng, hắn vẫn chưa đến mức không biết xấu hổ mà cướp đồ ăn của trẻ con, "Anh Khỉ không ăn đâu, em cứ cầm lấy đi."
Lâm Hổ hoan hô một tiếng, cẩn thận cất quả quýt vào trong túi trước của áo len, nó nháy mắt mấy cái tựa hồ nhớ tới cái gì, "Đi tìm anh Thẩm chơi!"
"Chơi cái gì mà chơi, đi ngủ, anh Thẩm bận lắm." Khỉ Ốm hoàn toàn không coi đây là chuyện to tát, thay quần áo khác xong là muốn lên giường, Lâm Hổ nhảy qua lôi kéo quần áo của gã làm nũng: "Đi mà đi mà~"
"Không đi, ai biết Thẩm đội hiện tại ở đâu, mi còn không ngủ là tét mông đó!" Khỉ Ốm làm động tác mãnh hổ vồ mồi, hai tay cong thành móng vuốt muốn bắt lấy Lâm Hổ, Lâm Hổ cười khanh khách không ngừng, nô đùa một lúc lại lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi quần.
Tôi ở tại căn phòng thấp nhất, tầng thấp nhất phía tây tòa nhà cấp cứu, nếu Lâm Hổ muốn đến chơi có thể tới đây tìm tôi.
Thẩm Trạch Đồng
"Anh đi, đã móc nối với nhau rồi cơ đấy!" Khỉ Ốm cầm tờ giấy gõ lên cái đầu dưa của Lâm Hổ, "Đúng là vật nhỏ không có lương tâm, mau nói em muốn anh thẩm Thẩm hay là anh Tôn?"
Lâm Hổ cũng đâu có quen ai là anh Tôn, nó mờ mịt nhìn Khỉ Ốm với khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, Khỉ Ốm lại hỏi: "Muốn anh Thẩm hay anh Khỉ?" "Anh Khỉ, anh Khỉ!" Lâm Hổ tiến vào trong lòng Khỉ Ốm muốn ôm một cái, Khỉ Ốm lập tức hài lòng gãi gãi cằm nó, lấy đèn pin dẫn nó đi gặp anh Thẩm.
Thẩm Trạch Đồng và đồng đội của mình sống trong dãy phòng ở tầng thấp đó, một đám đàn ông vạm vỡ đốt đèn để trần cánh tay ngồi ở ngoài phòng la lối đánh bài, vô số thiêu thân từ bên ngoài thi nhau lao vào ngọn đèn thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách, khi Khỉ Ốm đưa Lâm Hổ đến gã còn sợ Mèo Con nhà mình bị mãnh nam doạ khóc, không ngờ Lâm Hổ tinh mắt cách rất xa đã nhìn thấy Thẩm Trạch Đồng, nó không chút lưu luyến bỏ rơi Khỉ Ốm tay lao nhanh tới, hoàn toàn không còn vẻ kiên định chẳng cần nghĩ đã chọn anh Khỉ vào mười phút trước.
"Chào buổi tối Thẩm đội, anh cho Mèo Con ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó quý anh thế?" Khỉ Ốm cũng kiếm cái ghế đẩu ngồi xuống, đội phó của Thẩm Trạch Đồng đưa cho gã chén trà, cười nói: "Thẩm đội thế mà là vua trẻ con trong truyền thuyết đấy, tôi chưa từng thấy ai dưới 16 tuổi hạn chế về hành vi và năng lực không thích anh ta."
Thẩm Trạch Đồng ôm Lâm Hổ để nó ngồi lên chân mình, đùa hói nó tối nay ăn gì, "Bánh mì ruốc, còn có bắp ngô, xúc xích." "Quýt anh cho đâu? Có ngọt không?"
Lâm Hổ lập tức móc quả quýt vỏ xanh hơi ngả vàng từ trong túi ra, "Muốn ăn với anh cơ." Nó bóc vỏ quyét, cẩn thận tước xơ trắng ra rồi đưa một múi đến bên môi Thẩm Trạch Đồng, còn nói a để anh há mồm, Thẩm Trạch Đồng đối diện với tầm mắt của Lâm Hổ, trong mắt tràn ra dịu dàng đậm đà như hóa thành thực thể.
Anh mở miệng cắn múi quýt, vị chua lan tỏa nơi đầu lưỡi khiến anh trong nháy mắt tắt tiếng như câm đến nơi, Lâm Hổ cũng ăn một múi, chua đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn rúm hết lại một chỗ.
"Chua quá, em không muốn ăn, cho anh Khỉ ăn!"
Khỉ Ốm nhận lấy nửa quả quýt chưa còn lại Lâm Hổ đưa cho mình: "...!Lâm Mèo Con, mi có còn lương tâm không thế?!!"
※
Rạng sáng một giờ, Tây Tư Diên nhận được tin nhắn của Tiểu Duyên, "Tôi đã gặp được cái lão tư lệnh Tiền, vừa xấu vừa già.
Tôi và mấy người phụ nữ khác bị giam tại một nơi chúng gọi là tổng bộ, ở dưới lòng đất, bên ngoài phòng có hai người canh gác, một tiếng thay ca một lần.
Đáng tiếc trên đường tôi bị che mắt nên không biết vị trí cụ thể."
Tay Tây Tư Diên hơi động làm Tiêu Tê tỉnh lại, lão Trương nằm ở giường đối diện phát ra tiếng ngáy như lợn rừng vây quanh máng ăn, Cao Sổ nằm giường tầng trên ngủ dán sát rạt vào tường như một vật treo trang trí, hai người bọn họ nằm dưới sàn xe, Tiêu Tê giương mắt là có thể thấy trong bóng tối Tây Tư Diên nâng người tựa lên cái chạn bát, màn hình điện thoại di động tỏa ra ánh sáng lờ mờ rọi sáng cánh tay và khuôn mặt anh.
"Hả?" Giọng Tiêu Tê mang theo lười biếng buồn ngủ, Tây Tư Diên đưa điện thoại di động tới hắn còn ngại chói mắt tránh về phía sau, "Tự xem, tôi đi đánh thức bọn họ."
Sau ba phút, bốn người đàn ông ngồi thành một vòng thảo luận tiếp theo nên làm như thế nào, lão Trương hối hận không kịp: "Sớm biết nên để Tiểu Duyên lấy cặp kính kia, có khi bây giờ tổng bộ đã vẽ xong bản đồ gửi cho chúng ta rồi." Cao Sổ dở khóc dở cười, vỗ vai hắn an ủi: "Muốn những thứ này cũng vô dụng, trước hết để cho Tiểu Duyên tâm sự kết thân với những người xung quanh xem có lấy được thông tin đáng tin cậy nào không?"
"Cô ấy cũng đã làm rồi, trước tiên chúng ta nói những tin tức có được từ Gà Con nói cho cô ấy đã." Nhắc đến Gà Trống, lão Trương không yên tâm xốc rèm cửa lên nhìn ra bên ngoài, thấy gã ngủ lăn lóc trên đất không thèm quan tâm đến hai chân vẫn còn bị trói vào