Đêm trước khi ra trận tất cả chiến đội đều cử đại biểu đến sân rộng ở trung tâm để nghe lãnh đạo đọc diễn văn động viên trước trước trận chiến.
Lúc này, quân đi đầu từ các đội xa nhất đã lên đường, xe cộ đỗ trong khu an toàn nháy mắt vơi đi hơn nửa.
Lâm Hổ khờ dại cho rằng mình có thể thoải mái ngồi xe Hummer như lúc tới, một đường xem zombie ngoài cửa sổ chạy trong gió mạnh, đến khi làm nhiệm vụ chỉ cần nhắm mắt đi theo phía sau người lớn, đợi Khỉ Ốm và Lưu Huy dính một thân máu me rồi cùng nhau phong sương trở về, rồi lại ngồi lên ghế sau ấm áp cùng nhau quay về.
Nhưng tưởng tượng tươi đẹp đó lập tức chết yểu ngay tại chỗ -- phần lớn người đều đi bộ tới điểm chỉ định.
Dư Uyển Ương cũng chưa từng ngờ tới tình huống này, ở căn cứ Sơn Loan cô đã từng thấy, đội lính đánh thuê sẽ không đi bộ ra ngoài, ít nhất cũng là đi xe máy nhưng ở Tây Dương các trạm xăng xung quanh được bộ ngành quản lý chặt chẽ về số lượng, cấp bậc như Hùng Anh Anh chỉ có thể xin nhiên liệu cho một chiếc xe, bốn mươi mấy người còn lại phải gấp rút hành quân trong vòng hai ngày.
Tình hình nguy hiểm không cho phép những người yếu đuối như họ có bất cứ ưu đãi gì, người có chỗ trên xe ưu tiên phải là toàn bộ đội tinh anh.
Công tác kiểm tra được thực hiện cùng lúc với công tác chuẩn bị, tính cả đội trường Hùng Anh Anh thì chiến đội Hùng Ưng không ai có thể đánh, còn mấy người trước đây bị Tiêu Tê và Tây Tư Diên đánh hỏng bàn tay cũng có sức chiến đấu kém.
"Đi ké xe Sở Học Dung." Tiêu Tê kéo ống tay áo của Tây Tư Diên thầm thì, "Trực tiếp lên, ai dám nghi ngờ em cứ quăng xuống."
Tây Tư Diên gật đầu, vì tạm thời về dưới danh nghĩa của đội 3S nên tất cả tập hợp ở cửa ra phía tây bắc khu 10, Tây Tư Diên tìm được hai anh em Sở Học Dung và Sở Tử Vũ, anh trực tiếp tiến lên nói chuyện với đội trưởng Sở phớt lờ Sở Tử Vũ với sắc mặt hỏng bét bên cạnh, mắt nhìn thẳng đi lên xe vũ trang chống đạn.
Khỉ Ốm bị một loạt thao tác xuất sắc này làm cho không mở nổi mắt, gã cho rằng đó đã là đỉnh cao lách luật lại không ngờ ba phút sau một chiếc xe cấp cứu màu trắng cỡ trung có ký hiệu chữ thập đỏ lái tới dừng lại đón người, Tiêu Tê kéo Lâm Hổ gõ cửa sổ chỗ ghế lái xe gọi một người đàn ông mặc áo choàng trắng.
"Nhà tôi ba đời đều làm bác sĩ, từ nhỏ đã thấm nhuần, em trai tôi trước mạt thế cũng chuẩn bị theo học y chuyên nghiệp, để nó theo giúp đỡ mọi người." Tiêu Tê đẩy Mèo Con về phía trước, ánh mắt Đinh Nhất Kiệt rơi vào đứa bé trước mặt, biểu cảm như đang bị làm khó dễ, hơi do dự: "Như này, như này không hợp quy củ."
Bỗng nhiên được sinh ra trong gia đình bác sĩ danh tiếng, còn lòi ra một người anh ruột khiến khuôn mặt Lâm Hổ đỏ bừng lên, may mắn nó vẫn chưa ngốc đến mức vạch trần lời nói tào lao của Tiêu Tê, nó ưỡn khuôn mặt xinh đẹp, mở lớn đôi mắt hạnh nhân tròn trịa bán manh với Đinh thần y.
"...!Lên đây đi, cho em một chỗ ngồi."
"Ngoan nhé." Tiêu Tê đưa Mèo Con lên xe xong lúc này mới quay về bên cạnh Lưu Huy, "Sắp thế nào?" "Đưa hai người họ nhờ cậy ở đội hai tổ hậu cần của 3S rồi." Lưu Huy mở cửa xe rồi cười nói với Khỉ Ốm vẫn đang không ngừng lo lắng cho Dư Uyển Ương, "Được rồi, đội 3S cũng có thành viên nữ, để cho các cô ấy tiếp xúc nhiều với người khác cũng tốt mà."
Sau khi xe đi được hai cây số Tiêu Tê thấy chuyện khó giải quyết nhất đang đến trong nháy mắt ngừng lại, hắn mở ra một khe hở rồi cuộn người lại, Tây Tư Diên không ở đây chỉ có thể dựa vào Lưu Huy, hắn như dỗ con mà mở rộng vòng tay cung cấp chỗ ngủ cho Tiêu Tê.
Người lái xe từ miệng những đồng đội bị thương biết được những thành viên mới của chiến đội Hùng Ưng người này còn hổ báo hơn người kia, đội trưởng còn bằng lòng nghe theo họ, thậm chí không cần suy nghĩ đã trực tiếp trao chức đội phó của chị Vận vừa chết cho một người trong đó.
Liếc mắt qua kính chiếu hậu hắn ta có thể thấy rõ tình huống phía sau, người đàn ông vừa lên xe đã say đến bất tỉnh nhìn thế nào cũng thấy không làm được trò trống gì, cuối cùng hắn ta kết luận đây là nhân vật yếu ớt phụ trách bày mưu tính kế được quy vào thành phần cần được bảo vệ trọng điểm.
Sở Tử Vũ ở cạnh Tây Tư Diên khó được lúc an tĩnh như gà, ngay cả cọng tóc cũng che che giấu giấu trốn sau lưng ghế dựa cạnh ghế lái xe, không lộ ra chút thừa thãi, nhưng Tây Tư Diên cũng không vì thế mà được an ổn dọc đường.
Trên xe có hai hàng ghế, trừ anh ra đều là thành viên của đội 3S quen biết nhau từ trước, thỉnh thoảng có người liếc mắt quan sát anh từ đầu đến chân, còn có người để ý đến vũ khí đặt bên chân của anh.
"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người dùng nỏ." Một người đàn ông có mái tóc rất ngắn không nhịn được lên tiếng, bên cạnh hắn lập tức có người đáp lời, "Không phải đâu, đồ Đầu Gai như ông thì biết cái gì? Không phải trong đội Cá Chạch Còn Giun cũng có cái gì bắn phụt phụt hả, gọi là gì ấy nhỉ..."
"Đó là cung, đồ ngốc, cái này là nỏ." Đầu Gai khinh thường phun tào nói, "Còn không phải mẹ nó đều giống nhau hết à, đều bắn bắn bắn, cứ như đám người nguyên thủy hura hura ấy."
"Buổi tối bắn vào bên trong đàn bà à!" "Chờ lúc nữa còn bắn zombie di chuyển nữa hả?" Đám đàn ông bắt đầu thô tục bỉ ổi vui đùa chỉ có hai người ngồi gần Sở Học Dung nhất vẫn yên lặng, trong khoang xe huyên náo.
Sở Học Dung khoanh tay trước ngực tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, anh nghe những người này càng nói càng quá đáng liền lên tiếng quát bảo ngưng lại: "Trật tự."
Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã khiến cho mọi người lập tức ngậm miệng, hai tai đặt trên đầu gối mắt nhìn về phía trước, nhưng mấy gã đàn ông này tóm lại vẫn không phải quân nhân được huấn luyện chính quy, nghiêm túc được một lúc lại bắt đầu tám nhảm.
Đầu Gai nhíu mày, vất vả lắm mới rặn ra được một câu tiếng Anh với Tây Tư Diên, vừa nói chuyện phiếm vừa giương nanh múa vuốt dùng cả tay lẫn chân giải thích ý mình nói: "You this I see see?" Tây Tư Diên quay đầu nhìn gã, khẽ nhếch môi cười: "Excuse me?"
"Mẹ nó, dáng vẻ người nước ngoài này quá lẳng lơ, không thể để vợ tôi gặp." Tên đàn ông ngồi cạnh Đầu Gai lên tiếng, vừa mở miệng đã xổ ra một tràng tiếng địa phương thô tục, Đầu Gai ghét bỏ đẩy hắn ý bảo qua bên cạnh chờ đi.
"Tôi - nói! Cái này! This." Đầu Gai giơ tay chỉ vào nỏ, để có thể câu thông mà cố gắng há to miệng như một cái gáo, "Cho tôi mượn chơi một chút? Play, được không? Please?"
"Sure." Tây Tư Diên cười gật đầu, phóng khoáng tự tay đưa đồ tới.
Mấy người ngồi đối diện vừa thấy Đầu Gai híp mắt giơ nỏ lên khoa tay múa chân đều ồn ào: "Thằng cháu rùa nhà ông còn ra vẻ cái gì, súng bắn kém như vậy, đội trưởng nói cho ông dùng đúng là phí đạn."
"Còn dám mắng tối! Xem tôi có bắn thủng..." Gã hét lên một tiếng cuối cùng cũng miễn cưỡng mắc dây lên cái lẫy cò, trong nháy mắt những người khác nhìn gã biểu diễn đều vỗ chân cười cợt.
Đầu gai đỏ mặt lẩm bẩm: "Sức lớn đấy, người nước ngoài ốm yếu gầy teo như cậu mà làm được hả?" "Để tôi thử xem." Có người muốn cướp lấy nỏ, Đầu Gai đá văng hắn, chua sót dùng vốn ngoại ngữ sứt sẹo đặt câu với Tây Tư Diên, "Hắn, Đầu Súp, he, cũng muốn play play."
"Please." Tây Tư Diên như cũ ra hiệu cứ tự nhiên, Lão Súp cũng tốn hết sức mới kéo được dây nỏ đến đúng vị trí, còn không phục: "Thế này bất tiện quá, kéo vài cái đã mệt chết thì làm sao bắn chuẩn được nữa, khó trách lại không ai dùng...!Tôi nhớ không phải có loại tự động đẩy à..."
"Loại đó tầm bắn hữu hạn, thích hợp cho phụ nữ và thanh thiếu niên." Tây Tư Diên làm mẫu một tay cầm cung một tay kéo dây nhẹ nhàng như đang kéo đàn, Sở Tử Vũ lặng lẽ trốn đường trước lén lút rình coi vừa lúc thấy được cảnh này lập tức đỏ mặt tới tận mang tai ngồi về chỗ cũ ôm lấy lồng ngực đang