Càng đến gần âm thanh zombie giãy giụa càng kịch liệt.
Tây Tư Diên dùng cành cây nhặt trên mặt đất để gạt đám cỏ dại cao bằng người ra, lọt vào tầm mắt chính là một con zombie đang cố gắng hết sức vươn móng vuốt về phía hai người, tứ chi của nó vẫn còn đầy đủ, cơ thể vẫn chưa hư thối nhưng quần áo có vẻ hơi xộc xệch, tròng mắt lồi ra ngoài giống như bao đồng loại zombie khác, là một gã zombie sạch sẽ hiếm thấy.
Mắt cá chân bên phải của nó bị trói vào một thân cây, sợi dây là quần áo cắt ra rồi bện lại.
Thân cây non còn chưa to bằng miệng bát bị zombie lôi kéo không ngừng đung đưa trái phải như cây cải thìa đáng thương, sương giá và lá khô trên cây vì chấn động mà rơi xuống ào ào.
Con dao và ống tay áo không dùng đến vứt cách chân nó không xa, bên cạnh là hai thi thể zombie cũ đã hư thối không còn hình người, xem ra họ đã chết cách đây rất lâu, còn lần chết thứ hai là ngay vừa rồi.
"Grào grào..." Zombie há to cái miệng đỏ máu, nước bọt chảy xuống giữa răng môi rồi xuống cổ, Sở Tử Vũ nâng cao đèn pin chiếu thẳng vào khuôn mặt đã chết.
"Em biết hắn." Sở Tử Vũ chắc chắn nhìn về phía Tây Tư Diên, "Là người trong đội." Tiêu Tê nghe vậy sải bước tiến về phía trước cách zombie khoảng một cánh tay thì dừng lại, cây non lay động càng thêm kịch liệt, zombie hưng phấn không ngừng gào khan, chân trái không bị trói buốc phí công lay động muốn bước về phía trước.
"Không có trí khôn." Tiêu Tê kết luận, "Nếu thông minh thật thì không có chuyện nó không tháo được một nút buộc đơn giản như vậy." Nói xong hắn rút ra con dao bên hông rồi cắt đứt bàn tay đang với về phía trước của zombie, tức khắc dòng máu đen như nước chảy trào ra ngoài, "Chậm chạp giống zombie bình thường."
Zombie không có cảm giác đau nên không ý thức được mình đã mất một bàn tay, nó vẫn khua khoắng cánh tay trụi lủi vừa nực cười lại vừa đáng buồn sau đó bị Tiêu Tê đâm vào gáy, suy sụp ngã xuống.
"Xương sọ rất giòn, tổng kết đây là một con zombie bình thường." Tiêu Tê quay đầu lại hỏi Sở Tử Vũ, "Cậu chắc chắn hắn bị Đầu Bếp cào trầy không?"
Sở Tử Vũ không dám hứa chắc nhưng không muốn khúm núm trước mặt Tiêu Tê, cậu ưỡn ngực đi lên trước cởi quần áo của zombie nằm trên mặt đất tìm kiếm vết thương trên người nó.
Làn da của Zombie có nhiều chỗ khô quắt như vỏ cây, có chỗ lại như bọc mủ, không cẩn thận chọc một cái sẽ vỡ bắn đầy nước mủ ra tay.
Sở Tử Vũ quỳ một gối xuống bên cạnh xé quần áo zombie, Tiêu Tê không tiện ngồi xổm xuống, hắn đổi một tư thế khác rồi ngoẹo đầu nhìn vào mấy miệng vết thương.
Miệng vết thương đã thối rữa, sát biên có màu vàng vàng tím tím ghê người, "Không có gì khác thường." Tây Tư Diên nói, Tiêu Tê cũng lặp lại câu nói đó: "Hoàn toàn không có gì khác thường."
Đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, nếu zombie trước mặt thực sự là người bị Đầu Bếp cào trúng thì tất cả những đặc điểm trên đã chứng minh nó không biến dị.
"Có âm thanh." Sở Tử Vũ tỉnh táo trình độ coi như hợp cách, Tây Tư Diên nhìn xung quanh phất tay bảo cậu dẫn đường, Tiêu Tê yên lặng gật đầu với zombie nói thật ngại quá rồi nhanh chân đuổi kịp hai người.
Động tác này không thể nghi ngờ nhắc nhở Sở Tử Vũ, cậu cũng cẩn thận nói một tiếng áy náy trong lòng với đồng đội bị thiếu tay.
Đi được mấy bước Tây Tư Diên nhếch môi cười nói: "Không ngờ hai người cũng rất có tố chất.
"Em, em cảm thấy lật tới lật lui cơ thể của người ta như vậy rất có lỗi, nhất định hắn cũng hi vọng sau khi bị biến thành zombie sẽ không gây tổn thương cho người khác nên mới trói mình vào cây." Sở Tử Vũ lần đầu tiên được nam thần khích lệ, xoa vạt áo nói ra suy nghĩ của mình, đáng tiếc dường như không có ai quan tâm đến đáp án của cậu, Tây Tư Diên vừa nghe được hai chữ "em" đã bị Tiêu Tê túm tới làm gậy chống hình người.
"Tư Diên ơi, nặng quá...!Anh không cõng nổi nữa rồi." Tiêu Tê nắm cánh tay Tây Tư Diên dán cả người lên anh, như một đứa trẻ béo mập cõng con búp bê trên lưng.
Tây Tư Diên cầm nỏ sang tay trái, mặt không đổi sắc trả lời hắn: "Thế bỏ lại đây đi."
"Có phải anh cõng người đàn ông khác nên em không vui không?"
"Trong lòng anh em là người nhỏ mọn vậy sao?"
"Anh thích em lòng dạ hẹp hỏi, cũng thích em không hiểu chuyện..."
Sở Tử Vũ đi tuốt ở đằng trước vừa mệt vừa tức, còn gì tủi thân hơn khi phải chứng kiến người mình thích lại yêu đương ngọt ngào với người khác, lại còn không để ý trường hợp, trước mặt nguy cơ bốn bề nhưng Tây Tư Diên từ trước đến giờ chững chạc lại cưng chiều cái tên hồ đồ kia một cách không có nguyên tắc.
Cậu chỉ có thể cố gắng đặt lực chú ý lên động tĩnh trong phạm vi 30m bên ngoài, lại thêm một zombie có tình huống giống hệt zombie vừa nãy, dùng áo khoác trói mình vào một thân cây, Sở Tử Vũ muốn học Tiêu Tê thăm dò xem nó có biến dị không nhưng lại sợ zombie phát khùng lao lên cắn.
"Đi ra sau nghe xem còn tiếng gì không." Tiêu Tê đẩy Sở Tử Vũ tay chân vụng về ra phía sau rồi vung dao đung đưa trước mặt con zombie hai vòng sau đó dứt khoát kết thúc cho nó.
Kế tiếp bọn họ còn phát hiện thêm bốn người đồng đội cũng bị biến thành zombie, một số giết thêm zombie xác chất đống dưới chân, một số còn lại ngồi yên chờ đợi thời khắc biến thành zombie tới.
Sở Tử Vũ nhận ra một trong số đó chính là đội trưởng tạm thời, Tây Tư Diên xốc cổ áo của anh ta, bên dưới là cần cổ được băng bó đơn giản, tháo băng ra có thể thấy dấu răng sâu đến tận xương, một mảng thịt lớn bị cắn xuống.
Năng lực phản ứng giống với zombie thông thường, hoàn toàn không tồn tại tình huống biến dị.
Tiêu Tê thu lại dao găm, dùng cỏ lau đi vết bẩn dính trong khe rãnh: "Loại trừ khả năng tiến hóa lần hai, có thể thả lỏng chút ít."
Trên thực tế hắn vẫn luôn rất thoải mái, trừ phi có zombie tiến hóa lần ba nếu không trên thế giới này không ai có thể sánh với dị năng tiến hóa lần thứ hai toàn bộ của hắn.
Khác với năm đồng đội kia, tình cảm của Sở Tử Vũ với đội trưởng lâm thời sâu hơn rất nhiều, bình thường trong khu an toàn cũng có tiếp xúc còn ăn cơm cùng nhau, Sở Tử Vũ yên lặng nhìn thi thể của anh ta trong ngực khó chịu đến không thở nổi.
Tuyệt vọng khi biết cái chết sắp tới vượt xa khả năng chịu đựng áp lực của con người, mỗi người trong số họ đều đã chọn xong chỗ chôn của mình, đơn sơ lại vội vàng, còn lo lắng sau khi mất đi ý thức