Tây Tư Diên đặt ba lô đã sắp xếp lại ở bên chân ngồi bên cạnh Tiêu Tê buộc dây giày, "Hiểu cái gì? Anh không sợ em đập chết anh."
Anh khéo léo uốn các ngón tay thắt một cái nơ con bướm rồi gài vào dưới xà cạp.
"Đương nhiên là anh sẽ không bán nhan sắc rồi, dù sao nhan sắc của anh cũng đáng tiền lắm đấy." Tiêu Tê nói xong thì tủi thân lắm, cứ như hắn đã hi sinh rất nhiều, "Nhưng không có sự trợ giúp của nội ứng để gã ở một mình thì rất khó ám sát thành công."
"Sao cô ta phải giúp anh, chân tình à?"
"Có thể ư? Người anh quen biết không nói mục đích chỉ nói tình cảm trừ em ra thì chẳng còn ai đâu." Tiêu Tê nói xong nhịn không được cười rộ lên, mấy giây sau khóe môi hắn thu lại ý cười, trên mặt là vẻ cay nghiệt không gì sánh được, "Mặc kệ cô ta có đồng ý giúp anh hay không, kiểu gì cũng có cách uy hiếp, đàn bà vừa lanh chanh vừa nịnh nọt không biết để lộ bao nhiêu nhược điểm ở bên ngoài."
Tiêu Tê nghe Tây Tư Diên khẽ cười một tiếng, có vẻ như đang cười thái độ khinh địch của hắn, "Nếu em không muốn nói đạo nghĩa quân tử thì anh có thể bắt thằng con mập mạp của Hồ Điệp với chồng trước lại, bảo đảm sau này anh nói gì cô ta cũng nghe lời."
"Quân nhân các anh làm việc đều không từ thủ đoạn như thế à?" Tây Tư Diên tượng trưng xem thường xong, lại gật đầu nói: "Em thấy rất tốt, cứ làm thế đi!"
※
Từ sau khi Lâm Hổ bị Tiêu Tê bán lên xe giặc vẫn luôn bị xem nhẹ, ngoại trừ Đinh Nhất Kiệt ban đầu còn nói chuyện với nó mấy câu cứ ngồi ở đây, sau đó không còn nói gì nữa.
Trên xe cấp cứu không có nhiều người đa số không gian đều dùng để chở các loại chai lọ và thiết bị, bác sĩ đeo khẩu trang kín mặt, các nghiên cứu viên khẽ thảo luận về gien và virus vân vân, Lâm Hổ đàng hoàng ngồi cài dây an toàn nửa chữ cũng không hiểu, nó nhanh chóng buồn ngủ nhắm hai mắt lại trong tiết tấu lắc lư của xe.
Buổi trưa tỉnh dậy một lần Lâm Hổ tùy tiện ăn chút thức ăn Đinh Nhất Kiệt phát cho rồi quay về chỗ ngồi ngủ, đến khi nó tỉnh lại lần nữa ánh chiều tà bên ngoài đã tắt, trong xe tối om chỉ còn một mình Lâm Hổ, trên người nó khoác áo blouse trắng của Đinh Nhất Kiệt.
Mùi thịt nướng mơ hồ phảng phất trong không khí dạ dày Lâm Hổ lập tức co bóp phát ra tiếng lục ục lúng túng.
Trùng hợp lúc này Đinh Nhất Kiệt ở bên ngoài gõ lên cửa sổ xe chỗ Lâm Hổ ngồi, "Tỉnh rồi thì ra ăn chút gì đi."
Bữa tối là thịt thỏ béo mập đang tí tách chảy dầu, zombie không hề ảnh hưởng đến những sinh vật phi nhân loại nên cuộc sống của chúng còn tự do hơn cả trước đây, Lâm Mèo Con cầm trong tay cái đùi thỏ béo ngậy xé xuống lớp da bóng mỡ.
Trong những nhân viên hậu cần ít ỏi đếm được trên đầu ngón tay có một người là người dị năng tốc độ tiến hóa lần hai, bắt vài con vật nhỏ dễ như chơi, ngay cả con tra cũng có thể dễ dàng đâm chết.
"Làm một chiếc khăn lông thỏ cho bạn nhỏ này nhé?" Trẻ con xinh xắn ngoan ngoãn luôn được được người ta thích, tuy trong khoảng thời gian này Lâm Mèo Con như là đòi lại vóc dáng không thể lớn của mười năm qua, mùa xuân năm nay lớn rất nhanh, khuôn mặt trẻ con có chút thịt cũng bắt đầu nảy nở.
Đinh Nhất Kiệt không thích nói chuyện với trẻ con nhưng một nữ bác sĩ hơn ba mươi tuổi thích Lâm Hổ vô cùng, mặc dù bé Mèo Con chỉ ngồi im một chỗ gặm chân thỏ.
Có lẽ là để thể hiện tình thương của mẹ không có chỗ dùng, nữ bác sĩ quan sát Lâm Hổ từ đầu đến tận ngón chân, rồi nói ra một câu --
"Quần áo của con cộc rồi."
"Dạ?" Lâm Mèo Con mút mút ngón tay, nó nhìn cổ tay lộ ra ngoài mới chợt nhận ra quần áo đúng là nhỏ, thế mà nó lại có chút vui vẻ, "Hơn một tháng trước mặc vẫn vừa...!Con muốn, ừm, cao như anh Lâm Tây ấy."
Đinh Nhất Kiệt gác bút lên tai, sau khi ăn no y vẫn giữ nguyên một tư thế đọc ghi chép về thí nghiệm của mình.
Y vươn vai bị hai chữ Lâm Tây thu hút lực chú ý, Đinh Nhất Kiệt giương mắt nhìn cái thân cao 1m65 của Lâm Hổ cười nói: "Haha, nhóc ấy hả? Anh chống mắt lên nhìn."
"Nhất Kiệt!" Nữ bác sĩ trách y bắt nạt Lâm Mèo Con, Đinh Nhất Kiệt bĩu môi tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu khoa học của mình, nữ bác sĩ lại quay về phía Lâm Hổ, đổi lại vẻ dịu dàng dễ thương, "Đúng rồi, quên hỏi bạn nhỏ này tên gì, con tên gì thế?"
"Lâm Hổ." Lâm Hổ nhận ra người phụ nữ trước mặt chính là người đứng trên đỉnh kim tự tháp ở đây, nó lập tức ra vẻ ngoan ngoãn để tăng độ yêu thích của cô, Đinh Nhất Kiệt nghi hoặc hỏi: "Không phải em tên là Lâm Mèo Con à? Anh thấy Lâm Tây cứ gọi em là Mèo Con suốt, có phải em thấy không ngầu nên tự sửa tên đúng không?"
"...! Mèo con là nhũ danh thôi!" Lâm Hổ dỗi, nữ bác sĩ thấy nó tức lên cũng rất đáng yêu vội vã xoa tóc Lâm Hổ, "Mèo hay hổ đều được...!Lâm Tây là anh ruột của con à?"
"Không phải." Lâm Mèo Con chớp mắt, "Đúng rồi, bao giờ chúng ta mới được hội hợp với nhóm anh Lâm Tây ạ?" Nữ bác sĩ không biết Lâm Tây là ai, cô xin giúp đỡ nhìn về phía Đinh Nhất Kiệt, người sau ừ một tiếng, "Nhóc không biết à, đội chữa bệnh số chín của chúng ta thuộc đội Thánh Quang."
"...!Cái gì?" Lâm Hổ bàng hoàng một giây mới phản ứng được, đứng bật dậy, "Ý anh là chúng ta không đi tìm đội 3S sao?...!Chờ một chút, Thánh Quang?"
Lâm Hổ đương nhiên không thể nào quên nguyên nhân có một ngày nó không thể đi học được, ba chữ đội Thánh Quang với nó chẳng khác gì đầm rồng hang hổ, mỗi nét chữ đều tỏa ra hắc ám, hiện lên huyết quang lấp lánh, như một cái miệng há to giống chậu máu có thể nuốt chửng nó bất cứ lúc nào.
Sao anh Tiêu Tê lại đẩy nó vào trong hố lửa? Lâm Hổ tan vỡ.
Ngày thứ hai quả nhiên họ đến nơi đóng quân của đội Thánh Quang, đó là một trang trại ngựa lớn cho khách du lịch đến chơi, hoang vắng, ngựa nhốt trong chuồng đều đã chạy sạch, những con không chạy ra được đều chết đói ở bên trong.
Lâm Hổ vừa thấy được khuôn mặt thô kệch của Ngô Tầm là đau thắt cơ tim, trên đường đến khu an toàn Tây Dương từng có mấy lần nó đơn độc ở chung với Tiêu Tê, vô tình được chỉ dạy lỡ như lạc đàn thì phải sống thế nào cho xuất sắc, sống cho kiêu ngạo, Lưu Huy cũng từng nói có một ngày nó sẽ phải một mình đối diện với toàn thế giới.
Bây giờ nghĩ lại, khắp nêu đều cắm red flag, câu trước câu sau đều ngập tràn bóng gió.
"...!Lâm Hổ?"
Một giọng nói bùi ngùi vang lên sau lưng, Mèo Con bị dọa run bần bật