"Không đúng?" Tiểu Kiều liếc xéo tôi, nhăn mày, "Vậy cậu nói xem là lạ ở chỗ nào?"
"Nếu Hầu gia muốn tự hủy thanh danh, vì sao năm năm trước mới bắt đầu? Hẳn là năm năm trước đã phát sinh chuyện gì đó, cho nên Hầu gia mới bắt đầu ra sức tự làm bại hoại thanh danh?" Tôi vừa nói vừa nhìn về phía Tiểu Kiều,"Còn nữa, nói sao cũng là Hầu gia cưỡng ép Hàn Lâm công tử vào Hầu phủ, vì sao Triệu Hàn Lâm không muốn cứu con ruột, lại tức giận từ quan về quê? Ông ấy có thể lên làm Hàn Lâm, chắc hẳn lúc trước cũng mất nhiều năm khổ luyện, đi thi hương thi hội mới vào được Hàn Lâm viện, tại sao ông ấy lại dễ dàng bãi quan hồi hương như thế, chuyện này dù thế nào cũng không thể nói rõ được. Hầu gia rốt cuộc dùng thủ đoạn cao siêu nào mới có thể đè ép được chuyện này xuống, cũng thật khó hiểu..."
Tiểu Kiều dừng may vá, vuốt vuốt cái hầu bao (túi đựng tiền) kim tuyến, biểu lộ chăm chú bắt đầu..., "Chẳng lẽ Hầu gia nắm trong tay điểm yếu của Triệu Hàn Lâm, cho nên Triệu Hàn Lâm mới không muốn, cũng không dám truy cứu việc này, dứt khoát giả dạng là tức giận bãi quan, trên thực tế là bị Hầu gia bức phải đi hay sao?"
Tôi lắc đầu, "Suy đoán này coi như hợp lý, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào."
Ánh mắt Tiểu Kiều sáng ngời, dường như đã nghĩ thông suốt một vấn đề cực kỳ nan giải, vẻ mặt hưng phấn, "Tôi biết rồi!"
Tôi khẽ giật mình, "Cậu biết cái gì?"
"Chuyện của Hầu gia." Hắn cố làm ra vẻ hắng giọng một cái, "Cậu hãy nghe tôi nói, Hầu gia thân phận tôn quý, nhưng lại không quan không chức, cậu cảm thấy hắn làm sao có thể ém chuyện Hàn Lâm công tử nhập phủ xuống, còn tránh được mao chảo của hoàng thượng?"
Ma chảo?!
Rốt cuộc hắn đang nói cái quái gì vậy? Tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Tiểu Kiều dương dương đắc ý, "Giả thiết là: lúc trước Triệu công tử vào phủ cũng không phải là ý của Hầu gia, mà là xuất phát từ âm mưu bức bách của người bên ngoài, như vậy đáp án chung cuộc là trong triều tất nhiên có vây cánh của Hầu gia, có thể che dấu được đại sự, đại khái là Hoàng Thượng vốn muốn dùng việc này để hãm hại Hầu gia, người nọ khuyên Hoàng Thượng hiện tại chưa nên động đến Hầu gia, nếu không chỉ sợ không ăn được cá mà cả người còn nhuốm mùi tanh, cho nên Hoàng Thượng chỉ làm một nửa liền thôi, mặc kệ cho Hàn Lâm công tử vào Hầu phủ..."
Tôi không nói gì, cả người đều ngây dại.
"Người này đối với Hầu gia có quan hệ tình cảm, tự nhiên chỉ có giúp Hầu gia, Hầu gia ra sức tự hủy thanh danh, năm năm trước bắt đầu nạp thiếp, phân rõ ranh giới với chính thê, chỉ sợ cũng là vì người này —— đương nhiên, những thiếp thất kia thì cũng thôi đi, dù sao Hầu gia đã quyết định muốn tự hủy danh, những nữ nhân kia trong mắt nam nhân này cũng không bằng con chó con mèo."
"Cậu nói là..." Tôi sững sờ. Cái suy đoán này nghe hơi vớ vẩn, nhưng hình như cũng không phải hoàn toàn không có khả năng. Có điều Tiểu Kiều rốt cuộc đã từng xem bao nhiêu tiểu thuyết kỳ quái, loại suy luận này cũng nói ra được. Tôi bán tín bán nghi, "Cậu nói thật sao? Có chứng cớ gì không?"
Tiểu Kiều liếc tôi, "Còn cần chứng cớ sao? Bằng không cậu cảm thấy là ai giúp Hầu gia ém chuyện này xuống, mà Hầu gia hiện tại vẫn bình an vô sự trước hoàng thượng... Lại nói tiếp, đã có thể có tiếng nói trước mặt hoàng thượng, có lẽ nhân tình của Hầu gia là một quyền thần?" Hắn càng nói càng hưng phấn, "Quyền thần đương triều và Hầu gia thất thế... Cẩu huyết như thế nếu viết thành tiểu thuyết có thể gọi là《 Quyền thần xinh đẹp tài giỏi của Hầu gia 》, cậu thấy sao?"
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, "Cậu muốn viết thành như vậy, rồi xuất bản sao?"
"Sao cậu biết vậy —— ách, hê hê hê vừa rồi tôi chưa nói gì đâu nha!" Tiểu Kiều hưng phấn nắm chặt tay, sau đó thấy không ổn vội vàng thu hồi thần sắc phấn khởi ban nãy, ngược lại trở nên nghiêm túc, bày ra bộ dạng điềm nhiên như không có việc gì xảy ra, "Cậu cảm thấy suy luận của tôi thế nào?"
"Hay nói cách khác, cho dù Triệu Hàn Lâm bị cái người gọi là quyền thần ấy bức đi, mọi chuyện đều là vị quyền thần này chuẩn bị cho Hầu gia, điều này vẫn không thể giúp giải thích tại sao Hầu gia năm năm trước mới bắt đầu tự hủy thanh danh." Tôi lắc đầu, suy nghĩ có chút mơ hồ, cảm thấy hình như sắp nắm được trọng điểm rồi, nhưng lại còn kém một chút. Rốt cuộc là cái gì? Trong chuyện này đến cùng còn có bí ẩn gì?
"Nếu cậu hiếu kỳ như thế, chẳng phải tự mình đến hỏi Hầu gia là được à?" Tiểu Kiều mất hứng hừ một tiếng, "Có điều tôi khuyên cậu, thám tử lừng danh cũng không phải dễ làm đâu, muốn làm cái gì, trước tiên hãy nghĩ xem có thể liên lụỵ đến tôi hay không."
"Cậu thật là vô tình." Tôi cười cười.
"Nói nhảm, đến triều đại này với thân phận như vậy, sống sót mới là quan trọng nhất." Tiểu Kiều lạnh nhạt, khuyên bảo nói: "Cậu cũng thế, lời này trước kia tôi chưa từng nói, nhưng tôi muốn cậu hiểu rõ, triều đại này có thể không phải là thời đại chúng ta từng trải qua, nếu cậu nói sai một câu, ghi sai một chữ, cũng có thể bị chém đầu, bằng không sao có cái gọi là ngục giam?
"Tôi biết rồi." Tôi nhẹ gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, thò tay vuốt vuốt tóc Tiểu Kiều, "Cậu nói tôi hiểu hết, cho dù đã tới nơi quỷ quái này, chúng ta cũng phải cùng sống sót."
"Cậu hiểu là tốt rồi." Tóc Tiểu Kiều bị tôi xoa rối bời, một lúc lâu mới kêu lên: "Mau buông tay! Đừng xoa nữa! Tóc tôi mềm mại không chịu được sự thô lỗ tàn phá của cậu! Này—— cậu đừng có sỗ sàng như thế! Triệu Trọng Uyên*, mau buông tay!"
* Tên kiếp trước của thụ là Triệu Trọng Uyên, kiếp này Triệu công tử là Triệu Văn Thanh.
Hiện tại Tiểu Kiều vẫn còn là một thiếu nữ mười bốn tuổi, giọng nói vẫn còn vài phần đáng yêu, giống như đứa trẻ vậy.
"Ai thèm ăn đậu hũ của cậu, Tiểu Kiều cô nương. Không phải tôi đã nói rồi sao, chuyện này chờ phía dưới của cậu dài ra rồi nói sau?" Tôi buồn cười nói.
Nghe tôi lại dùng cách xưng hô này châm trọc hắn, vẻ mặt hắn như bị nghẹn không nói được lời nào, tức giận ném cái hầu bao đang may dở tới, như muốn ăn thịt người ta, tôi né tránh sự công kích của hắn, trong nội tâm thoáng cảm nhận được sự bình yên lâu nay không có được.
"Móa nó, cậu thèm đòn phải không! Từ sau còn nói lời này tôi sẽ giết cậu. Đây không phải thân thể của tôi, tôi cũng không phải nữ nhân!" Hắn giận dữ hét.
Tôi nao nao, "Không phải... Thân thể của cậu?"
"Nói thừa à? Nếu không phải xuyên không sao tôi có thể vô lý mà biến thành một nữ nhân khác!"Tiểu Kiều nhìn tôi, cuối cùng phát hiện ra gì đó không bình thường, ngón tay chọc chọc tôi, vẻ mặt hồ nghi hỏi: "Này, Triệu Trọng Uyên, cậu sao vậy? Đã xuyên không lâu như thế rồi còn chưa tiếp nhận sự thật sao?"
Bỗng nhiên vào lúc đó, như có linh tính mách bảo, tôi nghẹn ngào kêu lên: "Thì ra là thế!"
Vẻ mặt Tiểu Kiều mờ mịt, dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn tôi, "Cậu đang nói cái gì vậy? Đừng dọa người nha Triệu Trọng Uyên."
Tôi không để ý đến hắn.
Tuy nhiên phỏng đoán này đã dần dần hiện ra, nhưng trên lý luận cũng chưa hoàn toàn nói rõ được, đáng tiếc chính là, phỏng đoán này trừ đi một tí dấu vết lập lờ nước đôi để lại, còn thiếu một ít căn cứ xác minh chính xác.
Tôi nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía Tiểu Kiều "Tôi có việc muốn cậu hỗ trợ."
Hắn tuy mơ hồ, nhưng lại không hề do dự gật đầu, "Chuyện gì vậy?"
"Cậu đi sai hạ nhân làm một bàn thức ăn ngon, nói là ăn khuya, cả mấy bình rượu ngon nữa." Tôi mỉm cười, tiếp tục nói: "Bảo nha hoàn đi chuyển lời cho Hầu gia bên kia, nói rằng tôi không cáo mà từ, quá mức thất lễ, hôm nay nghĩ thông suốt rồi, bày bàn tiệc rượu coi như là chuộc tội, mời Hầu gia tới một chuyến."
Chỉ một lúc sau, Hầu gia quả nhiên đến rồi.
Trên mặt hắn mang ý cười, cử chỉ phong lưu, giống như một gã chuẩn bị hẹn hò với tình nhân, ánh mắt lưu luyến dán trên người tôi, dường như một đôi mắt có thể xuyên thấu qua quần áo đem thân thể của tôi nhìn một phát là thấy hết. Tôi dừng một chút, đứng dậy thở dài, khách sáo nói: "Hầu gia đến rồi, xin mời ngồi. Mới vừa rồi là ta không tốt, nhất thời quên cấp bậc lễ nghĩa, mong Hầu gia rộng lòng tha thứ."
Hắn ý vị thâm trường nhìn tôi, thật sự ngồi xuống, môi mỏng khẽ nhếch, thấp giọng nói: "Văn Thanh đừng khách khí như thế, từ lúc ngươi vào trong phủ, ta và ngươi sớm đã thân như người một nhà, chuyện cho tới bây giờ, còn phân biệt gì nữa? Nếu đúng là ngươi giận ta thật, ta cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng..."
Lập tức hắn càng nói càng mập mờ, da đầu tôi run lên, vội vàng bảo Tiểu Kiều và đám nha hoàn lui ra, sau khi nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng phải đi của Tiểu Kiều, tôi thay Hầu gia rót rượu. Mắt Hầu gia chuyển động, lúc thì nhìn khuôn mặt, lúc thì lại dò xét thân thể tôi, cầm lấy ly rượu uống một hớp lớn, cuối cùng, thì thào nói nhỏ: "Rượu này thật sự rất thơm... Không, không đúng, không phải mùi rượu..."
Tôi hơi sững sờ, "Không phải mùi rượu thì là cái gì?"
"Là mùi thơm trên người của ngươi..." ánh mắt Hầu gia dừng lại, liếm liếm môi, "Không biết Văn Thanh đặc biệt mời ta đến đây, có phải là đồng ý thân mật với ta rồi không?"
Tôi cười lạnh một tiếng, "Hầu gia nói đùa rồi."
"Lời này đều là thật, ta không nói bừa, nếu Văn Thanh không tin, có thể đem trái tim này khoét ra mà xem." Hầu gia vừa nói vừa cười, lại cầm chặt tay tôi đặt lên lồng ngực mình, thể hiện bộ dạng lãng tử đa tình.
"Người sáng mắt không nói tiếng lóng (không nói vòng vo), Hầu gia thông hiểu lí lẽ, làm gì mà phải đóng giả thành cái bộ dạng này." Tôi nắm cổ tay hắn, đầu ngón tay ma sát tay hắn, thấp giọng nói: "Cái tay này trên đó nhiều vệt chai như thế, làm người ta không hiểu nổi Hầu gia cả ngày trêu hoa ghẹo liễu, lại là người luyện loại công phu âm độc, mới khiến đôi tay thành ra như vậy?"
Hầu gia không phản bác ngay, trái lại nở một nụ cười lười biếng, "Ngươi xem, trên tay ta có một lớp chai, nhìn có vẻ thô ráp, đi chòng ghẹo những người kia da mịn thịt mềm chim non, cũng rất thú vị, nếu Văn Thanh cho phép, ta không ngại đích thân giải thích, bảo đảm khiến ngươi cả đời khó quên."
"Ah, thì ra là thế." Tôi cười cười, "Hầu gia tự tin như thế, có lẽ là bậc thầy trong giới trạng nguyên."
"Có là trạng nguyên, nhiều loại thủ đoạn cũng chỉ nguyện dùng trên người hiền đệ." Hầu gia thâm tình chân thành nói.
Tôi cố nén để không nhổ vào mặt hắn.
Cái khuôn mặt này, bộ dạng dáng người này, phối hợp với tính tình điên rồ... Quả thực là phung phí của trời.
Tôi trầm mặc không nói, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn mã não trên tay Hầu gia, trên đó có một vết rãnh hơi mờ, trước kia tôi từng nghe Tiểu Kiều nói, vương công quý tộc đeo nhẫn là vật phẩm trang sức thông thường, nhưng cái Hầu gia đeo trên tay hiển nhiên không đơn thuần là vật trang sức, mà là sử dụng lúc kéo cung bắn tên tì vào sợi dây cung, nên mới có một vệt là dấu vết do dây cung để lại.
Hầu gia nhìn tôi, khẽ cười nói: "Văn Thanh nếu thích cái này, vậy tặng cho ngươi." Hắn không chút nghĩ ngợi, liền tháo chiếc nhẫn ra tặng tôi, như không có việc gì nói: "Đây là cha ta tặng cho ta, nghe nói là vật cũ mà lão nhân gia năm đó lúc tập bắn thường dùng."
Hắn chỉ dùng một câu, làm hoài nghi của tôi chết từ trong trứng nước.
Tôi im lặng một lát, nửa thật nửa giả mở miệng nói: "Chuyện cho tới bây giờ, Hầu gia còn muốn dấu diếm ta làm gì? Bước chân Hầu gia nhìn không chắc chắn là cố ý thể hiện, tuy là háo sắc, lại chưa từng ra tay với ta. Một đêm kia, Hầu gia ép ta và Thúy Kiều thị tẩm, kết quả lại là không công mà lui... Phàm là nam nhân, đều làm cho người ta khó hiểu."
"..." Hắn im lặng.
"Ta vào trong phủ, chỉ cảm thấy chịu nhục, tình nguyện buông thả bản thân cũng không tránh khỏi làm nhục danh dự gia đình... Cho đến hôm nay, nghĩ kỹ lại, khắp nơi đều có sơ hở; Hầu gia đã háo sắc, vì sao chưa từng cưỡng bức ta? Cha ta vì sao lại giữ mình vứt bỏ không để ý tới ta? Phu nhân tính tình cao thượng đến độ nào vì sao lại dễ dàng tha thứ Hầu gia đến mức này? Nếu Hầu gia không giỏi diễn kịch, có thể giải thích cho ta hiểu được không?" Tôi bình tĩnh hỏi, kỳ thật sau lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh.
Hắn vẫn không nói lời