Editor: Nhan Lan
"Hầu... Hầu gia?" Tôi run như cầy sấy mở miệng.
Hắn lười biếng hừ một tiếng, qua nửa ngày, hình như cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng mở mắt ra, một đôi mắt khiếp sợ nhìn chòng chọc tôi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, có vẻ không dám tin, đồng thời hoảng hốt luống cuống —— tôi chợt nhớ tới một việc, nếu như chuyện Hầu gia ép Triệu công tử vào phủ chỉ là diễn kịch..., cái kia há không phải đồng nghĩa với Hầu gia thật ra là một thẳng nam?!
Chuyện xảy ra hôm qua trong trí nhớ của tôi đã hơi mông lung, nhưng có một số việc tôi còn nhớ khá rõ; ví dụ như là Hầu gia nâng tôi lên lầu, là Hầu gia hảo tâm đắp chăn bông lên người tôi, mà cái người đã chui vào chăn bông rồi còn như một con mèo động dục sờ soạng lên người Hầu gia... Là tôi....
Cho dù không làm đến bước cuối cùng, hai người chỉ ôm ấp giúp nhau tự an ủi trong chốc lát, nhưng chuyện này cũng khiến cho người ta khó có thể tiếp nhận, huống hồ tôi là bên chủ động, xét theo trình độ mà nói, Hầu gia uống say căn bản chính là người bị hại. Nghĩ đến điểm này, tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Ngươi...!" Hắn nghẹn ngào thốt lên.
Men theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, thật sự xong rồi, chúng tôi đều không mặc quần áo, thân hình trần trụi dưới chăn bông dựa sát cùng một chỗ, dáng người Hầu gia coi như không tệ, lúc phủ quần áo thì không thấy rõ trái lại sau khi cởi ra thân thể lại rất rắn chắc, hiển nhiên là có rèn luyện...
Vì không khí này quá kỳ quái quá xấu hổ, tôi đành hắng giọng một cái, trợn mắt bịa đặt, "Tối hôm qua uống say rồi, có lẽ say đến bất tỉnh, mới nóng quá cởi quần áo, để cho Hầu gia chê cười..." Rõ ràng là mùa đông rét lạnh, nói như vậy hoàn toàn không đáng tin chút nào, có điều nếu như Hầu gia có lý trí có kiến thức của người trưởng thành, nên thuận theo tôi mà đi xuống cái bậc thang này, miễn cho tất cả mọi người đều khó xử.
Thần sắc Hầu gia vẫn cứng ngắc, hình như đang tự hỏi lời nói của tôi rốt cuộc là thật hay giả, sau một lúc lâu, tay hắn lục lọi trong chăn bông một phen, lấy một cái khăn tay không biết từ đâu ra, bên trên có pha tạp vài vết màu ngà sữa... Khụ khụ, không cần nhiều lời, các bạn cũng biết đó là cái gì đấy.
"Đây là cái gì?" Sắc mặt hắn tái nhợt.
Tôi cứng đờ gãi đầu giả bộ khờ dại người vô tội, vẻ mặt chính trực nói: "Hầu gia buông vật ô uế này ra đi? Tranh thủ thời gian thay đồ, gọi người giặt rửa sạch sẽ chút... haiz, chắc hẳn tối hôm qua nóng quá, khăn tay cũng ẩm ướt thành như vậy..."
Tôi nói dối. Kỳ thật cái kia là cái gì tôi rất rõ, nếu Tiểu Kiều ở đây chỉ sợ đã mắng tôi vô liêm sỉ rồi, có điều chuyện này thật sự chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ là thân thể tôi cô đơn quá lâu, xuyên về cổ đại thời gian dài như thế, tối hôm qua còn là lần đầu tiên thổ lộ, nhưng mà việc bẻ cong queo Hầu gia thế này, tôi làm không được cũng không dám làm. Sau khi nghe xong lời tôi nói, Hầu gia nhăn mày, dường như không biết nên nói tiếp thế nào, sắc mặt lại càng khó coi.
Không biết đã qua bao lâu, Hầu gia cuối cùng cũng đứng dậy xuống giường, mặc quần áo, cũng không quay đầu lại nói: "Nhanh mặc quần áo, còn phải đi nữa."
Việc này xem như đã qua?
Tôi vội vàng mặc quần áo, không dám lên tiếng.
Hầu gia đương nhiên không thể thật sự bị lời tôi lừa mà cho qua, có điều hắn cũng không bức bách tôi, trái lại bỏ chuyện này qua một bên, chẳng quan tâm. Đối với tôi mà nói, cái này thật sự là kết quả tốt nhất rồi, qua vài ngày, Hầu gia hỏi tôi có cần phải viết thư cho Tiểu Kiều không, bởi vì mấy ngày nữa sẽ phải vào quân doanh, từ nay về sau khó liên lạc, tôi nghĩ nghĩ, cầm bút lông viết trên giấy mấy nét mực.
Kỳ thật tôi vốn định kể chuyện xảy ra đêm đó với Hầu gia cho hắn biết, nhưng vừa nghĩ tới Tiểu Kiều lúc hồi âm có thể sẽ bà tám mà hỏi tôi "Dùng dầu cải hay là dầu thắp đèn" hoặc "Là cậu đè Hầu gia hay là Hầu gia đè cậu" vấn đề vừa tục tằng vừa khiến người ta xấu hổ, tôi nhất định không viết chuyện này ra, chỉ sơ lược nói thoáng một chút việc Triệu Hàn Lâm đã biết rõ thân phận của tôi, hơn nữa còn đem phó thác tôi cho Hầu gia.
Hầu gia nhìn thoáng qua thư, bởi vì là tiếng Anh cho nên hắn hoàn toàn xem không hiểu, còn âm dương quái khí nói: "Ngươi cũng chịu khó thật, nhàn rỗi làm trò gì bí hiểm thế này?"
Tôi chỉ giỏi qua loa nói: "Không có gì, chỉ là vui đùa mà thôi."
Một ngày, Hầu gia để lại thư của tôi cho người dưới rồi đi ra ngoài, hôm sau về thay một thân quần áo văn sĩ, dẫn tôi vào quân doanh. Trên đường đi, thái độ Hầu gia khác thường, nói nói cười cười với quân lính đặc biệt tới đón hắn, phảng phất nét ôn hòa ổn trọng, chỉ có tôi biết đó đều là giả dối, chỉ diễn kịch mà thôi.
Vào đến trong quân doanh, Hầu gia tự mình đi gặp chủ sự Hà tướng quân, để lại một mình tôi ở trong lều đơn sơ.
Trên người tôi sớm đã thay đổi quần áo thành gã sai vặt, cũng không biết Hầu gia dẫn tôi đến đây rốt cuộc là để làm gì, mặc dù biết hắn có lẽ vì Hoàng tôn nghiệp lớn mà bận rộn bôn ba, còn phải liên lạc với các tướng quân, thương lượng vấn đề tạo phản mưu nghịch các loại, có điều những chuyện này với bản thân tôi có khoảng cách quá xa.
Từ ngày hôm nay, tôi bắt đầu ở lại sinh hoạt trong quân doanh.
Hầu gia lấy tư cách tham mưu, suốt ngày nói chuyện trời đất với Hà tướng quân trong lều, tôi thì ở một bên khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ Hầu gia sai tôi nấu nước châm trà làm thật nhiều loại việc vặt vãnh, có khi cảm thấy buồn bực tôi dứt khoát tìm lý do đi ra ngoài lều, ví dụ như đi xem đồ ăn của Hầu gia được chuẩn bị như thế nào rồi, hoặc là đi hỗ trợ lính quèn gánh nước, cũng coi như là du nhàn thích ý.
Bất tri bất giác, cuộc sống như vậy đã qua hai tháng, tôi cũng quen thân với mấy tên lính quèn chuyên phục vụ Hà tướng quân, ngẫu nhiên cũng theo chân bọn họ đi rèn luyện, học kéo cung bắn tên, mà vấn đề duy nhất nằm ở Hầu gia...
Từ sau đêm đó, thái độ của hắn trở nên lạnh nhạt lạ thường, tuy tôi biết sự việc kia là một chuyện khó nói, nhưng bỗng nhiên chứng vọng tưởng người bị hại của Hầu gia tăng lên cực kỳ mãnh liệt, dù tôi chỉ vô tình liếc hắn một cái, hắn lại cảnh giác nhìn chằm chằm tôi mất một lúc, càng đừng nói đến chuyện chúng tôi cùng sinh hoạt trong doanh trướng, cùng ăn cùng ngủ, Hầu gia ngủ trên giường, tôi ngủ trên mặt đất, cũng coi như bình thường đi...
Trên mặt đất có trải thảm, cũng không phải quá lạnh, nhưng trên mặt đất thật sự rất cứng, ngủ lâu không khỏi đau lưng, nhưng tôi lại không có cách nào, cũng không thể xin thêm một cái giường trong doanh trướng, bởi như vậy người khác sẽ nghĩ sao về danh nghĩa gã sai vặt của tôi. Trái lo phải nghĩ, tôi không thể thay đổi được gì, rõ ràng đành nhận mệnh ngủ trên mặt đất rồi.
Một hôm, sáng sớm tôi dậy..., đến ven dòng suối rửa mặt một phen thì cảm thấy có gì đó không đúng. Cách đó không xa, chim tước trong rừng chim tước không biết làm sao nhao nhao bay lên, có lẽ là có người đến, hơn nữa không chỉ một người, tạo ra động tĩnh lớn như thế, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ là đang luyện binh?
Tôi đang nghĩ như thế, chợt nghe thấy một loạt tiếng vó ngựa dần dần tiếp cận, tiếp theo dừng lại, một mũi tên lông vũ phút chốc từ đằng sau xẹt qua bên người tôi, găm vào một bên cành cây, có thể nói thẳng căng.
—— địch tập kích à?!
Tôi ngây ngẩn cả người, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ rằng phải chăng để tránh bị bắn trúng nên tranh thủ thời gian trốn về quân doanh, đem tin tức này nói cho Hầu gia, đằng sau lại truyền đến tiếng bước chân, không kịp quay đầu lại, có một đôi tay lạnh buốt tay bịt mắt tôi lại.
Đối phương cười một tiếng, cố tỏ vẻ bí hiểm nói: "Đoán xem tôi là ai?"
Mẹ nó! Giọng nói này... Còn có thể là ai!
"Thẩm Hành Kiều!" Tôi thấp giọng kêu lên.
Hắn buông tay ra, tôi lập tức xoay người, nhìn thấy hắn tôi lập tức sững sờ.
Tiểu Kiều mặc trên người một bộ quân phục, khoác trên vai áo giáp, búi tóc chải đầu kiểu nam tử, bởi vì dáng người nhỏ gầy ngực bằng phẳng, thoạt nhìn giống như một thiếu niên thanh tú, vẻ mặt dương dương đắc ý, càng làm cho tôi bất ngờ chính là trên người hắn có đeo một cây cung, bên hông giắt một thanh đao có vẻ là đao quý, hiển nhiên mũi tên vừa rồi chính là hắn bắn, cách đó không xa có một con ngựa trắng chậm rãi bước tới, quen thuộc thân cận cọ xát Tiểu Kiều.
Tôi ngây ngẩn cả người.
Tại sao cùng là qua mấy tháng giống nhau, tôi thì như nông dân chính hiệu, trên người chỉ có một con dao nhỏ dùng để cắt hoa quả, quầo áo vải thô của gã sai vặt, mà Tiểu Kiều lại sớm luyện đến bộ dạng cao thủ max level, còn mang vũ khí nhìn qua coi như không tệ, trang bị cùng ngựa tốt.. Con mẹ nó rốt cuộc đây là chuyện gì chứ?!
"Mới vừa rồi cậu muốn giết tôi đấy à!" Tôi dùng sức lấy khuỷu tay ghìm chặt cổ hắn.
Tiểu Kiều ra sức giãy dụa, thẳng thắn giải thích: "Đâu có, chỉ đùa một tí thôi mà..."
"Vậy một thân quần áo này là sao? Cậu tòng quân từ lúc nào thế hả?"
"Cái này..." Hắn nhìn chung quanh, xấu hổ ho khan vài tiếng, bỗng nhiên chính nghĩa nói: "Công tử, kỳ thật tôi đã sớm muốn nói chuyện này rồi, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội nói cho cậu biết. Cậu cảm thấy chúng ta xuyên không đến thời đại này để làm gì? Cậu đã từng nghĩ tới chưa?"
Tôi buông tay ra, tức giận nói: "Cậu muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng."
"Nói cho đúng là, tôi đã tìm được mục tiêu sinh tồn của mình, cho nên... Cái kia..." Hắn cúi đầu xuống, hình như hơi ngại ngùng, theo tính cách mặt dày của hắn từ trước đến nay mà nói, đây là cảnh tượng khó có dịp nhìn thấy. Không biết tại sao, nghe hắn nói ra những lời này, trong lòng tôi lại sinh ra một loại dự cảm vi diệu.
Đúng lúc này, trong rừng có một giọng lạ lẫm gọi: "A Kiều?"
Hai ta liếc mắt nhìn, không kịp nói gì, người nọ đã từ trong rừng đi ra.
Giật mình vừa thấy, chỉ cảm thấy người nọ nhìn quen vô cùng, ngũ quan tuấn lãng, hào hoa phong nhã, ăn mặc kiểu văn sĩ, áo bào rộng dài, trên vai còn khoác một chiếc áo lông cừu, thần sắc thong dong tự nhiên; hắn cưỡi một hắc mã cao lớn, trên móng ngựa toàn là một màu trắng bạc, tứ chi kiện tráng (bốn chân khỏe mạnh), màu lông sáng rõ, quả nhiên là một con ngựa tốt.
Tiểu Kiều vội vàng đi qua, gọi một tiếng: "Điện hạ."
—— Điện hạ?
Dựa theo tình hình Tiểu Kiều hiện tại, người hắn gọi một tiếng điện hạ này, chắc chắn không phải là thái tử đương triều, người này hiển nhiên là hậu duệ của Chiêu Hoài thái tử ẩn thân ở phủ An quốc công. Tôi ngừng lại một chút, cũng không biết có nên tiến lên quỳ lạy hay không, người nọ đã đi tới cười mỉm nói: "Vị này chính là Triệu công tử? Kính đã lâu kính đã lâu."
Tôi không biết