- Con thứ hai cũng do Quý ca ca bắn trúng!Vương Quy dương dương đăc ý nói với Thang Hoài:- Đây chinh là lão muội của ngươi nói, con gà rừng thứ nhât là ta bắn trúng, mũi tên của ngươi bắn lệch.Thang Hoài bĩu môi:- Mũi tên kia của ta không có băn chệch, là lòng của tiểu muội ta lệch, từ nhỏ đã hướng tới ngươi, ngươi biết rõ trong lòng!- Đại ca! Huynh đang nói xâu gì ta?Tiểu nương tử mang theo gà rừng nhảy tới, nàng tên là Thang Viên Nhi, muội muội bảo bối của Thang Hoài, nhỏ hơn Vương Quý hai tuổi, cả ngày đi theo sau lưng Vương Quý.Hôm nay nàng ăn mặc xinh đẹp, mặc một bộ quần áo thuê hoa màu xanh nhạt, bên trong mặc váy trong màu vàng nhạt, phía dưới là váy lụa cây lựu, mái tóc chỉnh tề, mi dài tinh tế, đôi mắt to sáng ngời, gương mặt xinh đẹp, khi cười sẽ xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu.Nàng mừng khấp khởi đưa gà rừng cho Vương Quý:- Quý ca ca, cho ngươi!Thang Hoài hắng giọng một cái:- A Viên Nhi, tốt xấu ta là ca ca của ngươi, tại sao ngươi cứ khuynh hướng A Quý vậy?Thang Viên Nhi lườm gã một cái:- Ta bất công chỗ nào, bởi vì đây là Quý ca ca bắn trúng, đương nhiên phải cho hắn!Vương Quý cười ha ha:- Vẫn là A Viên hiểu chuyện, một số người tài nghệ không bằng người, lại không chịu nhận thua, cứ ngồi bên châm chọc, A Viên chúng ta đi bắn thỏ.- Được!A Viên vui mừng vỗ tay:- Chúng ta tới bờ sông đi! Nơi đó nhiều thỏ nhất.Thang Hoài tức giận quay đầu lờ họ đi, lúc này gã bỗng nhiên chỉ đường nhỏ xa xa, kinh ngạc hô:- Ồ! Đây không phải lão Lý ao?Vương Quý cũng nhìn thấy Vương Quý cưỡi lừa ung dung đi tới cửa thôn, hai người vui mừng, cùng chạy vội tới.- A Quý ca, chờ ta một chút!A Viên Nhi cuống quít theo sau.- Lão Lý, sao ngươi lại tới đây?Vương Quý nhảy lên một tảng đá lớn, vui mừng thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên con lừa của Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh ở trên con lừa giả vờ giả vịt nói:- Đặc biệt tới chúc mừng Vương huynh thi huyện trúng hạng chín, mang một chút lễ mọn, xin vui lòng nhận lấy!Nói xong, hắn đưa một con thỏ hoang đánh được trên đường cho Vương Quý.
Vương Quý ngây ra một chút, ba người nhất thời cười ha ha.Thang Viên Nhi chạy tới, nhìn thấy thỏ hoang, nàng lập tức vui mừng hô:- Lão Lý, mau đưa thỏ hoang cho ta!Lý Diên Khánh ném thỏ hoang lại cho nàng, lại cười nói với Thang Hoài:- Cô muội tử này của ngươi nên giáo dục cho tốt, luôn không biết lớn nhỏ, sao lại không chịu đổi giọng chứ?Thang Hoài lườm Vương Quý một chút:- Ta lại không quản được nàng, ngươi tìm người nào đó quản đi!Vương Quý gãi đầu:- Lão Lý, ngươi sẽ không phải thực sự cho ta một con thỏ hoang làm lễ vật chứ!- Đúng vậy! Ta còn chuẩn bị cho ngươi thêm một con gà rừng.Vừa nói, Lý Diên Khánh liền lấy ra một bộ sáu thanh kiếm nhỏ bỏ túi mua tại hiệu binh khí tốt nhất huyện thành, đưa cho Vương Quý cười nói:- Đùa ngươi, sao có thể không có lễ vật cho ngươi?Vương Quý vui mừng, nhận kiếm vui vẻ nói:- Vẫn là lão Lý hiểu ta, ta thích loại kiếm này!Lý Diên Khánh nhảy xuống lừa, đi tới cười hì hì hỏi Thang Viên Nhi:- Bắn được thứ gì hay, còn không mau cho ta xem?Thang Viên Nhi cầm hai con gà rừng lên:- Bắn được hai con gà rừng, toàn bộ đều là Quý ca ca bắn trúng!Thang Hoài trợn mắt, giả bộ như không nghe thấy.
Lý Diên Khánh xách qua nhìn xem cười nói:- Cũng rất béo, giữa trưa chúng ta nướng lên ăn.- Chủ ý này không tồi!Thang Viên Nhi nghe được sẽ nướng thịt rừng, nàng lập tức hào hứng nói:- Chờ lát nữa ta trở về lấy chút dụng cụ nướng đồ tới!Lúc này, Lý Diên Khánh nhìn chung quanh không thấy Nhạc Phi, liền cười hỏi:- Lão Nhạc đang làm gì?Thang Hoài cười nói:- Hắn đang xới đất giúp phụ thân, năm nay nhà họ lại mua mười mẫu đất hoang, chuẩn bị mùa thu trồng lúa mạch.Lý Diên Khánh gật đầu, liền khẽ nói với Vương Quý:- Lão Quý, hôm nay ta đến có một chuyện