- Tiểu quan nhân, đây là một thớt ngựa tốt!Trung thúc nắm con lừa xuất hiện sau lưng Lý Diên Khánh, cười nói:- Ta ở Lý phủ nuôi ngựa gần ba mươi năm, gặp qua nhiều loại ngựa, con ngựa này là lão gia mua được trong tay một người buôn ngựa tới từ phương bắc hai năm trước, lúc ấy chỉ có một tuổi rưỡi, Nhị lão gia vẫn muốn đem nó cho Phong ca, nhưng lão gia không đáp ứng, không nghĩ tới lão gia lại tặng nó cho tiểu quan nhân.Khi Lý Diên Khánh tới gần, ngựa trắng trở nên hưng phấn, không ngừng phát ra tiếng phì phì trong mũi, dùng móng cào cào cỏ khô dưới chân.Nhưng khi Lý Diên Khánh đi tới dưới đầu nó, nó lại an tĩnh, đôi mắt màu nâu biểu lộ ánh mắt nhu hòa, cơ bắp mềm mại dưới da lóng duyên dáng hơi rung động.Lý Diên Khánh nhẹ nhàng vỗ cái cổ rắn chắc của nó, cẩn thận gỡ một chỗ lông bờm bị rối trên cổ nó.
Mặt Lý Diên Khánh xích lại gần lỗ mũi giống như cánh dơi mở lớn của nó.
Ngựa trắng hít một hơi thật sâu, lại phun mạnh ra ngoài, run rẩy một chút, dựng lỗ tai lên, bờ môi vừa đen vừa dày của nó vươn tới Lý Diên Khánh, nhẹ nhàng an ủi trên đầu hắn, điều này khiến trái tim Lý Diên Khánh gần như bị hòa tan.- Nó có tên không?Lý Diên Khánh yêu thích không buông tay vuốt ve lông bờm mềm mại tinh mịn của ngựa.- Nó vốn gọi là Tuyết Kiếm, là chủ nhân ban đầu của nó đặt tên, tiểu quan nhân cũng có thể đặt cho nó cái tên khác.- Tuyết Kiếm!Lý Diên Khánh suy nghĩ liền cười nói:- Cái tên này cũng không tệ, liền gọi Tuyết Kiếm đi!- Lão gia còn đưa tới yên ngựa và dây cương, ngày mai ta sẽ lắp đặt cho nó, tiểu quan nhân sẽ có thể cưỡi nó đi lòng vòng.- Để Trung thúc phí tâm rồi, xin Trung thúc chiếu cố nó thật tốt cho ta.Lý Diên Khánh lại cho ngựa yêu của mình chút đồ ăn, lúc này mới trở về nhà.…Sáng sớm hôm sau, Lý Diên Khánh người đầy hơi nóng chạy bộ trở về, thấy Trung thúc đã dắt ngựa tới trong sân, nó đã được tắm rửa sạch sẽ, dưới ánh mặt trời, da lông tuyết trắng lóe sáng như tơ lụa, móng ngựa như thép đúc, gõ chạm mặt đất rất có lực, đuôi ngựa thật dài tung bay theo gió, nó đã được trang bị một bộ yên cương mới, càng biểu lộ sự thần tuấn phiêu dật của nó.- Tiểu quan nhân, có muốn thử một chút hay không.Trung thúc vỗ yên ngựa cười nói.Lý Diên Khánh đã sớm không còn là thiếu đồng ngây ngô cưỡi lừa còn bị ngã năm đó, hắn đã học xong cưỡi ngựa trong phủ nhà Vương Quý, mặc dù vóc người không đủ, nhưng chiều cao của hắn đã vượt qua rất nhiều người trưởng thành, năm năm kiên trì chạy bộ không ngừng khiến cho lực chân của hắn mạnh mẽ, đủ để khống chế ngựa đang chạy.Lý Diên Khánh đè yên ngựa, nhẹ nhàng linh hoạt xoay người lên ngựa.
Tuyết Kiếm đi vài bước trong sân, Lý Diên Khánh kéo dây cương một cái, Tuyết Kiếm nâng cao móng trước, nó hí lên một tiếng, bỗng nhiên xông ra khỏi nhà, chạy gấp theo đường nhỏ ra ngoài thôn.
Trung thúc chạy mấy bước gấp giọng hô to:- Tiểu quan nhân trở về lúc nào?- Ta tới thôn Thang Vương, ban đêm trở về!Từ xa truyền đến tiếng Lý Diên Khánh trả lời, ngựa đã sớm chạy xa.…Thời gian tươi đẹp luôn rất ngắn, đảo mắt sắp đến thời gian đi Huyện Học.
Sáng sớm hôm nay, Lý Diên Khánh cáo biệt vợ chồng Trung thúc, mang theo Cúc tẩu và Hỉ Thước cùng ngồi một chiếc xe bò lều rộng thuê được đi tới trấn Lộc Sơn.
Lý Diên Khánh cưỡi ngựa trắng của hắn đi phía trước, xe bò chậm rãi đi theo sau, phía sau còn buộc một con lừa.Lúc này, Nhạc Phi, Vương Quý và Thang Hoài đã chờ ở cửa khách sạn, họ cũng mang theo ba chiếc xe bò, nhét tràn đầy các loại vật dụng hàng ngày, hai nha hoàn của Vương Quý và Thang Hoài ngồi trong chiếc xe bò đầu tiên, hai người vẫy tay chào hỏi Hỉ Thước.Ba người đều cưỡi ngựa, Vương Quý cưỡi ngựa yêu Hắc Chùy của gã, đầu đội mũ du học, người mặc võ sĩ bào nền trắng thêu hoa tím, vạt áo để lộ áo bên trong đỏ thẫm, chân đi ủng dài, thắt lưng da, sau lưng là Thiên Vương