Vài chục năm, ngoại trừ trang giấy hơi vàng, thứ khác bảo tồn hoàn hảo, toàn toàn tương tự năm đó.
Nhìn vật nhớ người, Lý Đại Khí lại nhớ tới ái thê qua đời, mũi gã chua chua, khóe mắt hơi đỏ lên.Lý Diên Khánh không quấy rầy phụ thân suy nghĩ, qua một hồi lâu, Hỉ Thước bưng trà tiến vào phòng, lúc này Lý Đại Khí mới thoát khỏi hồi ức, hai người ngồi xuống.- Hôm nay ta đi gặp Tam tộc… Lý Văn Quý kia.Lý Đại Khí biết con trai cực kỳ phản cảm Lý Văn Quý, liền vội vàng đổi giọng, tiếp tục nói:- Không ngoài dự liệu, hắn quả nhiên nhắc tới chuyện con ngựa, muốn chúng ta trả ngựa lại cho hắn.
Hắn cứ chắc chắn ngựa là của hắn, ta đương nhiên sẽ không đáp ứng, liền để hắn đi tìm Tộc trưởng thương lượng việc này.- Sau đó thì sao?Lý Diên Khánh lại hỏi, hắn rất muốn biết phụ thân rập khuôn theo lời Lý Văn Quý, dĩ nhiên dắt ngựa trở về.- Sau đó đương nhiên là trở mặt, về sau Lý Văn Quý thả ra lời hung ác…Lý Đại Khí do dự một lát, sửa sang lại mạch suy nghĩ rồi nói:- Khánh nhi, cũng không phải vi phụ sợ hãi Lý Văn Quý, đương nhiên cũng sẽ không chịu thua, giao giựa cho hắn, chỉ là hắn đưa ra tộc quy, rất bất lợi cho chúng ta!- Tộc quy!Lý Diên Khánh cười khinh miệt:- Chẳng lẽ tộc quy yêu cầu ta nhất định phải giao ngựa cho hắn?- Đúng là như thế! Tộc quy có một quy định rõ ràng khi tộc nhân tranh chấp tài vật, nếu như vãn bối và trưởng bối trong tộc xảy ra tranh chấp tài vật, vãn bối cần giao tài vật cho trưởng bối trước, sau đó khiếu nại Tộc trưởng điều giải, điều giải không thành lại do trưởng lão trong tộc tiến hành phán quyết tại từ đường.
Lý Văn Quý dùng điều này để nói chuyện, yêu cầu chúng ta giao ngựa cho hắn trước, cha rất khó xử lý!- Ta biết cha rất để ý tộc quy, nhưng trong tộc quy cũng có quy định, lúc tộc nhân nghèo túng, gia tộc cũng phải cực lực tương trợ.
Năm đó chúng ta ngay cả cơm cũng không kịp ăn, cũng không thấy tộc quy phát huy tác dụng gì cả?Lý Diên Khánh nói không nặng, nhưng cực kỳ sắc bén, một câu liền xé áo ngoài dối trá của tộc quy.
Lý Đại Khí bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói:- Tộc quy là một thanh đao rất sắc bén, chỉ là nó nằm trong tay Lý Văn Quý, dưới lưỡi đao, chúng ta chỉ có thể né tránh.
Khánh nhi, vẫn nên nghe một câu của vi phụ đi! Trước tiên giao ngựa cho hắn, chặn miệng hắn, chờ Tộc trưởng trở về, sau đó chúng ta nói chuyện với Tộc trưởng.- Nhưng vận mệnh của chúng ta không nằm trong tay Lý Văn Quý!Lý Diên Khánh chém đinh chặt sắt nói:- Để ta giao ngựa ra, thỏa hiệp nhẫn nhục với Lý Văn Quý, Lý Diên Khánh ta không làm được.Lý Đại Khí hơi nóng vội, tại sao con trai lại bướng bỉnh cứng ngắc như vậy, không hiểu được thay đổi chứ?- Khánh nhi, cũng không phải phụ thân thực sự giao ngựa cho hắn, chỉ là vì chặn miệng hắn, không để hắn dùng tộc quy tới nắm chuôi chúng ta, tranh thủ thời gian cho chúng ta.
Chỉ cần Tộc trưởng trở lại, ta sẽ mời Tộc trưởng đòi ngựa trở về, chuyện này sẽ chấm dứt, đây là một loại sách lược, Khánh nhi hiểu chưa?Lý Diên Khánh thầm lắc đầu, thực chất phụ thân vẫn nhu nhược không hề thay đổi, luôn luôn dùng thỏa hiệp nhượng bộ để giải quyết sự cố.Thực tình không biết chuyện con ngựa chỉ là Lý Văn Quý thăm dò, thỏa hiệp nhượng bộ sẽ chỉ khiến đối phương càng thêm phách lối, càng làm nặng nề hơn.
Phụ thân căn bản không nên đi tìm Lý Văn Quý, lờ Lý Văn Quý đi sẽ là biện pháp ứng đối tốt nhất.Nghĩ tới đây, Lý Diên Khánh cố gắng nói với phụ thân bằng một giọng điệu bình tĩnh:- Cha không cần quan tâm chuyện này, sáng sớm ngày mai cứ về An Dương, tự con sẽ xử lý!- Con…Lý Đại Khí nhất thời nói không ra lời, gã nóng vội đi vòng tròn, muốn khuyên con trai, nhưng đôi mắt con trai biểu lộ quả quyết và kiên nghị khiến cho gã không mở miệng được.Càng nghĩ, chuyện này quả thực không phải gã có thể giải quyết.
Lý Đại Khí đành phải thở một hơi thật dài:- Được rồi! Ta đi tìm Tộc trưởng, xem ra chuyện này