Từ sau khi quyết định thi võ học, Vương Quý và Thang Hoài hoàn toàn từ bỏ việc học.
Mỗi ngày phần lớn thời gian họ đều luyện tập võ nghệ, coi như ban đêm cũng rất chăm chỉ, một người khổ luyện cử tạ trong sân, một người cột túi hạt sắt trên đùi đi tới đi lui trên cọc gỗ cao một thước.Lý Diên Khánh cười nói:- Không có cách nào, con đường tự chọn, có khổ nữa cũng phải đi tiếp.
Chẳng qua… họ tương đối đần, hoàn toàn có thể luyện trong phòng mà! Cần gì nhất định phải ở trong sân cho muỗi đốt?- Bản thân hắn nói, muốn sư phụ trông thấy trên người hắn có bao nhiêu vết muỗi đốt, mới biết được hắn chăm chỉ thế nào.Lý Diên Khánh bĩu môi, lúc nào Vương Quý cũng học được công phu mặt ngoài rồi?Lúc này, khói ngải cứu tan hết, muỗi lại phủ kín màn lần nữa.
Hỉ Thước tức giận giậm chân một cái, quay người chạy tới phòng bếp.
Nàng vừa mới dập tắt dây ngải, lúc này lại phải đi cầm đá đánh lửa thắp lại lần nữa.Lý Diên Khánh nhìn chấm đen nhỏ lít nha lít nhít trên màn, trong lòng suy nghĩ nhang muỗi làm thế nào.
Thật ra rất đơn giản, dùng bột cacbon, bột hùng hoàng trộn lẫn vào nhau, sau đó tạo hình phơi khô là thành.Mặc dù làm nhang muỗi đơn giản dễ làm, nhưng hắn nào có thời gian suy nghĩ những việc vặt này.Còn năm tháng sẽ tới khoa cử, hắn phải đọc cẩn thận giải thích một lần, chí ít cần thời gian nửa năm, còn phải tốn thời gian luyện thư pháp, viết luận làm sách, áp lực to lớn của việc học khiến hắn hận ban đêm không thể không ngủ được.Lý Diên Khánh thấp giọng thở dài một tiếng, nếu như hiệu lương không giải tán, như vậy hiệu lương đi lên một con đường mới.…Buổi chiều ngày tiếp theo, bốn người Lý Diên Khánh trở về từ Huyện Học, trời nóng dường như mặt đất bắt lửa, động một cái liền đổ mồ hôi toàn thân.
Bốn người giống như lá mạch bị nướng cháy, cụp đầu xuống mặt ủ mày chau, ai cũng không muốn nói câu nào.Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, vừa đi vào cửa lớn, liền thấy Hỉ Thước chạy tới chào đón.
Lý Diên Khánh cảm thấy một cỗ sóng nhiệt nhào tới trước mặt, hắn cười khổ nói:- Bà cô của ta ơi, ngươi cũng đừng chạy, ngươi vừa chạy, hơi nóng đều dâng lên.Hỉ Thước cười hì hì phẩy phật quạt hương bồ cho Lý Diên Khánh, nhỏ giọng nói:- Tiểu quan nhân, cữu cữu của ta tới.Cữu cữu của Hỉ Thước chính là Lý Đông Đông, đã hai năm rồi Lý Diên Khánh không nhìn thấy gã, vừa vặn đêm qua còn nghĩ tới gã, gã liền đến, trùng hợp như vậy.- Hắn ở nơi nào?Lý Diên Khánh vội hỏi.- Đang uống canh cao thảo lạnh ở thư phòng!Nghe nói trong nhà có canh cam thảo lạnh, Vương Quý và Thang Hoài không để ý mồ hôi toàn thân, cùng chen nhau chạy tới phòng bếp:- Cúc tẩu, canh cam thảo lạnh ở đâu? Có còn đá lạnh hay không?- Lão đệ, đã lâu không gặp.Lý Đông Đông bước nhanh từ trong viện ra, gã mặc một bộ áo cà sa làm bằng lụa nhẹ, đầu đội khăn, bộ dạng chẳng hề khác mấy năm trước.Lý Diên Khánh cười hỏi:- Đông ca đến từ đâu vậy?- Đương nhiên là đến từ kinh thành! Đặc biệt đến thăm tiểu lão đệ.Lý Diên Khánh lau mồ hôi trên trán, lại kéo áo trong ướt đẫm mồ hôi, nói với Lý Đông Đông:- Nơi này quá nóng, chúng ta vào trong nhà ngồi.
Hỉ Thước, rót hai bát canh cam thảo lạnh tới, hôm nay thực sự nóng chết người rồi!- Đúng vậy! Kinh thành cũng nóng, so sánh ra, huyện Thang Âm còn tốt hơn một chút, toàn bộ kinh thành giống như cái lồng hấp lớn, ở thêm mấy ngày, người cũng bị chưng chín.Hai người đi vào thư phòng của Lý Diên Khánh ngồi xuống.
Hỉ Thước mỉm cười bưng hai bát canh cam thảo lạnh tới cho họ.
Lý Diên Khánh nâng bát uống một hơi cạn sạnh, một hơi lạnh buốt xuất hiện từ lòng bàn chân, lập tức toàn thân mát mẻ.- Tiểu quan nhân, ta lấy thêm một chén nữa! Chúng ta mua hẳn một vò.- Được! Thêm một chén nữa.- Cữu cữu có muốn thêm một chén nữa không?Lý Đông Đông vội vàng khoát tay:- Ta đủ rồi, cho tiểu quan nhân nhà ngươi là được rồi.Hỉ Thước bước nhanh ra.
Lý Đông Đông nhìn qua bóng lưng của nàng, lắc đầu thở dài:- Trước kia ở nhà nàng động một chút