Mặc dù khách sạn huyện An Dương không ít, nhưng thương nhân ở trọ cũng rất nhiều, lại thêm hơn hai ngàn người đọc sách tràn vào huyện thành, gần như tất cả khách sạn đều hết chỗ, xem ra mấy sĩ tử này tìm không ít khách sạn, đến khách sạn Thang Ký này thì không muốn rời đi, nhất định muốn Chưởng quỹ nghĩ biện pháp giải quyết chỗ ở cho họ.Lý Diên Khánh vừa mới đi tới trước quầy, một tiểu nhị vòng ra khỏi quầy hàng tiến tới đón, ôm quyền áy náy nói:- Tiểu quan nhân, thực sự rất xin lỗi, tiểu điếm đã đầy khách, mời đến nhà khác tìm nơi ngủ trọ đi!- Ta tới từ huyện Thang Âm, họ Lý, trước đó bằng hữu của ta hẳn đã từng liên hệ với các ngươi.- Chờ một lát!Tiểu nhị hỏi Chưởng quỹ:- Chưởng quỹ, Lý thiếu lang huyện Thang Âm tới, có còn phòng trống hay không?Chưởng quỹ vội vàng bỏ lại lấy tên sĩ tử, đi tới hỏi:- Có phải Khánh ca nhi xã Hiếu Hòa?- Đúng vậy, ta chính là Lý Diên Khánh!Lý Diên Khánh lập tức thở phào, Thang Hoài quả nhiên có sắp xếp.- Các ngươi hẳn là ba người?Lý Diên Khánh quay đầu chỉ Trương Hiển và Tần Lượng đứng dắt ngựa ngoài cửa:- Còn có hai người đồng bạn của ta tại cửa ra vào.Chưởng quỹ gật đầu cười nói:- Vậy thì không sai rồi.Gã lập tức phân phó tiểu nhị:- Dẫ họ tới Thanh Tùng Viện, ba gian phòng trống bên kia chính là lưu cho họ.Vừa dứt lời, mấy tên sĩ tử bên cạnh lập tức hô to:- Vừa rồi rõ ràng nói không có phòng trống, hiện giờ vì sao lại có, là bắt nạt người Lâm Chương chúng ta sao?Tại Tương Châu có lời nói dí dỏm, đó là ‘Quan nhân An Dương có hai vợ, Thang phu nhân, Chương tiểu thiếp, còn một phòng chưa cưới’, trên thực tế là chỉ địa vị của bốn huyện lớn Tương Châu.An Dương là trung tâm văn hóa chính trị kinh tế Tương Châu, là chủ một nhà, nó là quan nhân.
Huyện Thang Âm nhân khẩu đông đảo, sản lượng lương thực gần bằng An Dương, cho nên ngồi lên vị trí vợ.Lâm Chương tương đối xấu hổ, tổng số nhân khẩu cũng không ít hơn Thang Âm, nhưng dù là sản lượng lương thực, hay là số lượng người đọc sách cũng không bằng huyện Thang Âm, cho nên xếp hàng thứ ba, biến thành địa vị thiếp.Còn có một huyện Lâm Lự, gần Thái Hành Sơn, thuộc về vùng núi, thực sự không có chỗ xếp hạng, cho nên gọi là chưa cưới.Trong này có một loại tâm tính so đấu, người huyện Thang Âm coi thường người huyện Lâm Chương, mà người huyện Lâm Chương không phục người huyện Thang Âm.Đám sĩ tử huyện Lâm Chương này chạy mấy khách sạn đều không tìm được chỗ ở, khách sạn Thang Ký cũng đầy khách, trong lòng cực kỳ phiền muộn.Thế nhưng ba sĩ tử huyện Thang Âm đến chậm một bước lại vẫn còn phòng trống, mẫn cảm tự tôn trong lòng họ bị xúc động, đây không phải là coi thường người huyện Lâm Chương họ sao?Năm sĩ tử Lâm Chương lên cơn giận dữ, cùng la hét ầm ĩ.
Chưởng quỹ cảm thấy đau đầu, đây là vì cái gì chứ? Gã vội vàng giải thích với đám sĩ tử:- Người ta đã sớm thanh toán tiền đặt cọc, mặc dù người còn chưa tới, nhưng phòng đã lưu cho người ta.Chưởng quỹ không dám nói đây là ông chủ lớn phân phó, nếu không đám sĩ tử coi thường quyền quý này chắc chắn sẽ đập tiệm nhỏ của gã.
Nhưng dù là vậy, đám sĩ tử Lâm Chương vẫn không buông tha, ấn định Chưởng quỹ bắt nạt người huyện Lâm Chương, người vây bên ngoài ngày càng nhiều, không ít sĩ tử Lâm Chương cũng chạy tới tiếp viện.Mắt thấy chuyện hơi lớn, Chưởng quỹ đành phải thương lượng với Lý Diên Khánh:- Tiểu quan nhân, người Lâm Chương trước nay không nói lý, ta cũng không muốn tranh chấp với họ, tiểu quan nhân có thể cho họ một gian phòng hay không?- Chúng ta không có vấn đề, có thể nhường ra một gian phòng, nhưng họ có năm người, phân phối thế nào?Chưởng quỹ cũng hơi khó khăn, liền nói với mấy sĩ tử huyện Lâm Chương:- Vị tiểu quan nhân này thông tình đạt lý, tặng cho các ngươi một gian phòng, các ngươi đừng làm loạn nữa.- Chúng ta năm người sao lại ở một gian phòng, ít nhất phải nhường hai gian cho chúng ta.Mấy tên sĩ tử huyện Lâm Chương thấy