- Hà huynh không cần khách khí, tiện tay mà thôi, Đại Nhạn có chỗ dựa tốt, mọi người chúng ta đều vui mừng.Lý Diên Khánh thấy thủ hạ Hà Quán mua quà vặt đều là số tiền một văn một, đoán chừng Hà Quán cũng túng quấn, sao mình không lại thêm ân tình, kết giao Thần Tiễn Hà Tuần Kiểm này.Lý Diên Khánh liền lấy một thỏi vàng chừng mười lạng và một món đồ trang sức vàng từ trong túi da trên người ra, đây là chiến lợi phẩm hắn đoạt được khi giết Bạch Thị Tam Hùng.
Hắn đưa vàng và đồ trang sức cho Hà Quán:- Đây là chút tâm ý của tiểu đệ, xin Hà huynh nhận lấy!Hà Quán giật mình, liên tục khoát tay:- Ta làm sao có thể nhận vàng của ngươi, không thể như vậy!Lý Diên Khánh kín đáo đưa vàng và đồ trang sức cho gã, cười nói:- Mẫu thân Đại Nhạn là tộc tỷ của ta, cữu cữu nàng có giao tình thâm hậu với ta, khi bé Đại Nhạn còn gọi ta là Khánh thúc, nàng thành hôn ta sao có thể không biểu hiện tâm ý, đây là lễ nhỏ của ta cho các ngươi.Hà Quán liên tục không muốn, Lý Diên Khánh vẫn cố gắng nhét cho gã, gã mới nhận.
Gã vì cưới Đại Nhạn làm vợ khôi phục họ cũ, chọc giận dưỡng phụ, dưỡng phụ không cho gã một xu bạc, còn không cho phép gã về Trương phủ, khiến cho gã cực kỳ túng quẫn, ngay cả hai kiện trang sức bạc của thê tử cũng không thể không bán đi.
Mười lạng vàng này của Lý Diên Khánh thực sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.Hà Quán hiểu được trong lòng, lễ nhỏ chỉ là cái cớ, thực tế là Lý Diên Khánh đang trợ giúp mình.
Hắn nhiều lần nhận được ân huệ của Lý Diên Khánh, trong lòng gã cực kỳ cảm kích, ân tình này chỉ có thể sau này báo đáp.Chỉ là… Lý Diên Khánh lại là trưởng bối của thê tử, như vậy để gã xưng hô thế nào? Hà Quán do dự một chút, không biết nên mở miệng ra sao.Lý Diên Khánh khôn khéo cỡ nào, lập tức đoán được chỗ khó xử của gã, liền mỉm cười:- Hà huynh, chúng ta mỗi người đều có quan hệ riêng, không liên quan tới bối phận!Hà Quán cũng là người sảng khoái, gã lập tức cười ha ha:- Được! Có thể kết giao người bạn như hiền đệ, là niềm vui lớn trong đời.
Thời gian không còn sớm nữa, ta phải đi rồi, hiền đệ nhớ kỹ đến Định Châu tìm ta, ta sẽ tận tình địa chủ.- Nhất định sẽ tới!Hà Quán đứng dậy, Lý Diên Khánh tiễn gã ra, lại đi tới bên cạnh xe bò cười nói:- Đại Nhạn không lưu lại mấy câu cho Hỉ Thước sao?Màn xe rốt cuộc kéo ra, Đại Nhạn mới làm vợ người, mặc dù tướng mạo thay đổi không lớn, nhưng có thêm vài phần thành thục.
Nàng vẫn luôn quan sát trượng phu trò chuyện với Lý Diên Khánh, khi nàng nhìn thấy Lý Diên Khánh kín đáo đưa vàng và trâm vàng cho trượng phu, nàng không thể không lộ mặt biểu thị cảm tạ.Trong lòng Đại Nhạn cực kỳ cảm kích Lý Diên Khánh, mặc dù nàng tương đối bợ đỡ, nhưng cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, nàng ngồi trong xe thi lễ vạn phúc cho Lý Diên Khánh, thành khẩn nói:- Đại Nhạn đang có mang, xin thứ cho không thể xuống xe chào.
Tiểu quan nhân có ân cứu mạng với Đại Nhạn, Đại Nhạn chỉ có thể sau này báo đáp.
Gia phụ không tốt, ta chỉ duy không yên lòng Hỉ Thước, mong rằng tiểu quan nhân đối đãi tốt với Hỉ Thước, tương lai Hỉ Thước mãn kỳ, làm ơn phải nói cho Đại Nhạn, tuyệt đối không nên giao nàng cho phụ thân, xin nhờ tiểu quan nhân.Lý Diên Khánh gật đầu:- Ta sẽ đối đãi tốt với Đại Nhạn, các ngươi đi đường cẩn thận!Hà Quán xoay người lên ngựa, ôm quyền nói:- Hiền đệ bảo trọng, sau này chúng ta còn gặp lại!- Sau này còn gặp lại!Xe bò khởi động, đoàn người chậm rãi đi tới cửa bắc, đi tới cuối đường, Hà Quán còn quay đầu lại vẫy vẫy Lý Diên Khánh, mãi đến khi bóng người gã biến mất không thấy.…Buổi chiều ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh và Trương Hiển Tần Lượng đến trường thi đăng ký tham gia thi.
Sau khi trải qua thi huyện ở Thang Âm, mỗi người họ đều nhận được một tấm ‘thi trạng’.
Trên thi trạng ghi chép