- Chúng ta đừng quan tâm mấy chuyện mất hứng này làm gì, nói chuyện gì thú vị chút đi.Uống thêm vài chầu rượu nữa, Hồng Đại Chí vỗ vỗ lưng Chu Xuân, cười nói với Lý Diệu Khánh:- Ta nghe Văn Xương nói, lão đệ là đầu bảng thi huyện Thang Âm, trùng hợp thật! Trong ba chúng ta cũng có một đầu bảng, lão đệ đoán xem là ai?Lý Diên Khánh đảo mắt, quét mắt nhìn ba người bọn họ:- Chẳng lẽ là Chu huynh?Ba người vỗ tay cười to:- Đoán đúng lắm!Chu Xuân vội vàng khoát tay nói:- Ta đứng đầu bảng chỉ là may mắn thôi, không so được với Lý hiền đệ tuổi trẻ tài cao.- Chu huynh khiêm tốn quá rồi.Chu Xuân lắc đầu:- Ta không hề khiêm tốn, ta đã từng đọc bài thi của hiền đệ rồi, câu hỏi chính sách hiền đệ đáp rất giỏi, quả thực rất có ý nghĩa thực tế trong chế độ thẩm tra.
Tổ phụ ra khen không ngớt miệng, ta đã biết chân tướng vụ án Quán Đào Lương cho nên mới may mắn được điểm cao.Hồng Đại Chí cười nói:- Hai người đừng có mà khiêm tốn nữa! Bảng Phong Vân của kỳ thi lần này, hai người đều đề tên trên bảng hết mà.- Bảng Phong Vân của kỳ thi gì cơ?Lý Diên Khánh đang định uống rượu, nghe vậy bèn tò mò hỏi.Chu Xuân cười cười giải thích:- Mấy chuyện nhàm chán của đám người nhàm chán thôi ấy mà, bọn họ sẽ tổng hợp thông tin của những sĩ tử có tên tuổi thành một danh sách, gọi là bảng Phong Vân của kỳ thi, năm nay là năm đầu tiên bảng đó xuất hiện.- Không biết trên bảng có những ai?- Còn là ai vào đây nữa?Phùng Táp hừ lạnh một tiếng, đáp:- Danh sách trên bảng đa số đều là thái học sinh từ Kinh Thành và tú tài của bốn thư viện lớn, sĩ tử ở Tương Châu chỉ có năm người.
Vị trí cao nhất là Viêm Minh đứng đầu bảng An Dương, đứng thứ chín, Lý lão đệ đứng thứ mười một, Văn Xương thì thứ mười tám.
Huyện Lâm Lự không có ai trong bảng.Hồng Đại Chí cười nói:- Không ngờ Phùng huynh lại nói một câu dài như vậy, cũng có thể lên bảng trong ký ức của ta rồi đó.Phùng Táp bơ y luôn, tiếp tục nói với Lý Diên Khánh:- Chớ xem thường bảng danh sách này, nghe nói ba quán đánh bạc ở An Dương đều mở cược dựa trên danh sách này đó.
Ba hạng đầu được đặt nhiều nhất chính là ba vị thái học sinh quê An Dương: Triệu Ngọc Thư, Dương Độ và Võ Bang Xương.- Ai đang nhắc tới tên ta đó?Vừa dứt lời, ở cửa có vài sĩ tử đang đứng, tuổi khoảng hai mươi, sĩ tử ở giữa mặc một bộ áo dài màu trắng bằng gấm, đầu đeo ngọc quan, mặt mày anh tuấn, khoanh hai tay trước ngực, nhìn bốn người trong phòng với vẻ ngạo mạn.- Đó chính là Triệu Ngọc Thư, được xưng đệ nhất tài tử Tương Châu.Lý Diên Khánh nhận ra mấy vị sĩ tử đứng sau Triệu Ngọc Thư, hai trong số đó là Vương Văn Hoan và Dương Vũ hắn gặp trên đường tới An Dương.
Hai người này cun cút đi theo sau Triệu Ngọc Thư như chó săn, chỉ vào Lý Diên Khánh, thấp giọng nói gì đó?Lý Diên Khánh xoay người, quay lưng lại với cửa lớn, phớt lờ đám khách không mời này.Chu Xuân là người lớn nhất trong đám, y vội vàng tiến lên chắp tay nói xin lỗi:- Chúng ta đang nói đến bảng Phong Vân, chứ không hề cố ý nhắc tới tên Triệu huynh.- Thế à? Nhìn là biết mấy vị nhân huynh rất biết tìm thú vui, vừa có thể nghe khúc hát của Yên Nhi, vừa có thể nói này nói nọ sau lưng người khác.
Vui một mình chẳng bằng cùng chung vui, các vị đang nói gì thế? Nói ra để mọi người cùng góp chuyện đi!Bốn người đều ý thức được, những thái học sinh này tới gây chuyện vì việc ca kỹ vừa rồi.Lúc này, Lý Diên Khánh thản nhiên nói:- Các hạ có chuyện gì thì vào phòng nói, đừng đứng trên hành lang của người khác mà nói.- Ồ! Ta không biết ở đây còn có một đứa trẻ con cơ đấy!Triệu Ngọc Thư giả vờ tỏ vẻ kinh ngạc, gã chầm chậm bước lên trước, đánh giá Lý Diên Khánh một vòng, quay đầu lại hỏi Vương Văn Hoan và Dương Vũ:- Nó là ai? Cũng là người tới tham gia khoa cử à?Vương Văn Hoan bĩu môi:- Người ta là đầu