Lúc này Lý Diên Khánh mới hiểu ra, khó tránh năm nay bỗng nhiên có nhiều Thái học sinh như vậy.Trịnh Vinh Thái lại thở dài, nói:- Cha ta hi vọng ta thi đậu Giải Nguyên, cha nói đây là sự vinh quang to lớn, cha có thể làm rạng rỡ tổ tông.
Thế nhưng ta chẳng muốn thi đậu cái gì mà Giải Nguyên đó đâu, chỉ cần thi đậu cử nhân là ta đã hài lòng lắm rồi.Lý Diên Khánh cười cười, tên Trịnh mập này cũng có chút tự mình biết mình, mục tiêu gian lận đậu cử nhân không khó lắm, còn có thể bày trò qua mặt được.
Nhưng nếu gian lận rồi đậu Giải Nguyên thì sẽ bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm; một khi sự việc bại lội, Hoàng đế sẽ vì Thái tử mà giết xe giữ tướng, tất cả quan viên Tương Châu sẽ gặp phải xui xẻo.Lúc này, chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị bê hai cái nồi sắt, một nồi là nguyên con heo sữa đã được nướng chín vào trong đó, ngoài ra còn có năm chiếc chân giò nướng, đây cũng chính là hai món ăn nổi tiếng của Trịnh Phúc lâu.
Nắp nồi vừa mở, mùi thơm của thịt lập tức tỏa ra tứ phía.Trịnh mập nhìn chằm chằm món thịt thơm nức, mắt sắp lồi cả ra, gã bẻ một chiếc giò heo vừa ăn như chết đói chết khát tới nơi vừa lúng búng nói:- Nhân lúc thịt còn nóng, mau ăn đi, đừng khách khí!Lý Diên Khánh cũng đói lả cả người, hắn chẳng thèm khách khí gì nữa, dùng dao cắt một miếng thịt heo quay, gặm một miếng lớn.Lúc Lý Diên Khánh quay về nhà trọ đã là giờ Hợi, trong nhà trọ đèn đuốc vẫn sáng trưng, chưởng quỹ đang dặn dò mấy tiểu nhị chuẩn bị đồ ăn thức uống cho các thí sinh.
Môn thi tiếp theo kéo dài ba ngày hai đêm, trường thi không cung cấp đồ ăn, thí sinh phải tự mình chuẩn bị.Bình thường vấn đề này đều do nhà trọ giúp thí sinh chuẩn bị, bọn họ trả năm trăm văn tiền, nhà trọ sẽ chuẩn bị đồ ăn cho môn thi thứ hai và thứ ba của họ.
Mấy chục năm qua, kỳ khoa cử nào cũng như vậy, chuyện này gần như đã trở thành lệ cũ.Trừ đồ ăn ra, mỗi thí sinh còn cần mang theo quần áo thật dày, dù sao giờ đã là đầu tháng mười một, An Dương đã bắt đầu vào đông, vào ban đêm cực kỳ rét lạnh.
Nhà trọ còn cung cấp cả dịch vụ cho thuê chăn lông, thí sinh trả hai mươi văn tiền mỗi đêm là có thể thuê được một chiếc chăn lông cừu dày dạn mềm mại, đây là những đồ vật không thể thiếu trong kỳ thi khoa cử.Lý Diên Khánh không về phòng mình mà tới gian phòng của hai người Trương Hiển ở hậu viện trước.
Vừa vào cửa, Trương Hiển đã suỵt một tiếng, chỉ chỉ trên giường, Tần Lượng đã ngủ, hai người bèn đi sâu vào trong viện.
Trương Hiển thở dài, nói:- Tần Lượng đã quyết định bỏ khoa cử lần này, chuẩn bị đi Châu Học rồi.Lý Diên Khánh không cảm thấy có gì kỳ lạ, môn thi đầu tiên y chỉ làm được một nửa, mấy môn sau dù y có làm tốt đến mấy cũng sẽ không đậu cử nhân.
Nếu nói mấy môn thi sau còn có ý nghĩa gì với y thì chính là giúp y có thêm kinh nghiệm tham gia khoa cử mà thôi.
Có điều… ở cái phòng thi kia, y bỏ thi sớm là một quyết định sáng suốt!- Hôm nay ngươi thi tốt không?Lý Diên Khánh đổi chủ đề.- Hôm nay ta… Nói thế nào nhỉ? Quả thực có chút đáng tiếc, mấy câu phía trước ta làm rất tốt, nhưng khi làm được một nửa câu cuối cùng thì hết nến, ta căn bản không nhìn rõ bài thi, chỉ đành mượn chút ánh sáng lờ mờ từ đèn lồng treo ở cửa để làm qua loa nốt cho xong thôi.
Chữ viết mấy dòng cuối quả thực không dám nhìn thẳng.Gương mặt Trương Hiển lộ vẻ đau khổ, y không có kinh nghiệm, vừa vào phòng đã thắp nến, kết quả không đủ nến làm nốt bài thi.Lý Diên Khánh vỗ vỗ bờ vai, an ủi y:- Lần này không chỉ riêng mình ngươi mà rất nhiều người khác đều như vậy, hẳn là quan chấm thi sẽ suy xét tới vấn đề này thôi.
Bây giờ đừng nghĩ tới