- Lão Lý, ngươi thi thế nào?- Ta không biết nữa, chưa biết kết quả, tất cả dựa cả vào quan chủ khảo thôi.Tối qua, sau khi ngủ một giấc dậy, Lý Diên Khánh quả thực có chút hối hận, hắn phát hiện khi làm đề đối sách đã suy nghĩ không chu toàn; không nên viết tới tình hình triều đình nhà Kim, thông tin triều Bắc Tống không rõ ràng, rất có khả năng đến quan chủ khảo cũng chẳng hiểu rõ tình hình triều Kim ấy chứ.
Nội dung hắn viết không ổn sẽ bị quan chấm thi cho là thêu dệt vô cớ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới điểm số.
Vì vậy hắn cũng không chắc liệu mình có thể thi đậu cử nhân không.- Thôi bỏ qua mấy môn thi trước đi, tập trung tinh thần thi tốt môn hôm nay rồi tính.Lý Diên Khánh vứt bỏ lo âu trong lòng, rảo bước tới trường thi, Trương Hiển vội vàng đuổi theo, y cũng hạ quyết tâm, sau khi thi xong sẽ lập tức đi Châu Học.Tới sân lớn của trường thi, hai người tách ra, Lý Diên Khánh đang tìm hàng Bính thì có người gọi hắn:- Lão Lý, bên này, bên này!Lý Diên Khánh quay qua, thân mình to như hà mã, hai chân trong đêm tối tựa như cột đình, mắt Trịnh mập tinh thật, tối om thế này mà cũng nhìn thấy hắn được.Hôm qua, Trịnh Vinh Thái lại kéo Lý Diên Khánh đi ăn cơm, còn dẫnmờicả Trương Hiển nữa.
Trải qua hai lần giao tình trên bàn rượu, Trịnh mập đã coi hắn như tri kỷ, mặc dù Lý Diên Khánh nhỏ hơn gã ba tuổi, nhưng suy nghĩ trưởng thành hơn gã rất nhiều, lại thêm dáng người Lý Diên Khánh to cao, có đôi khi Lý Vinh Thái còn tự giác coi mình là tiểu đệ của người ta.
Thật ra hắn có cảm giác này cũng là chuyện rất bình thường, Thang Hoài và Vương Quý đều lớn hơn Lý Diên Khánh nhưng lại coi Lý Diên Khánh là đội trưởng.Tối qua Trịnh Vinh Thái nghe Trương Hiển gọi Lý Diên Khánh là “Lão Lý”, thấy hay hay, cũng bắt chước gọi theo.Thật ra trong chuyện này còn có một bí mật không thể tiết lộ, hôm qua khi thi sách luận, lúc binh sĩ đưa đáp án cho Trịnh Vinh Thái vào lúc nửa đêm bị thí sinh số 77 nhìn thấy.Thí sinh kia vốn ghét cay ghét đăng tiếng ngáy của Trịnh mập nên sau khi thi xong, thí sinh đó muốn vạch trần Trịnh mập gian lận với giám thị, ai ngờ lại bị Lý Diên Khánh vỗ vỗ bả vai, bóp đầu vai một cái, thế là thí sinh kia không dám lên tiếng nữa.Trịnh Vinh Thái vô cùng cảm kích Lý Diên Khánh, cũng bởi vậy mà gã cảm thấy Lý Diên Khánh là người có thể kết bạn lâu dài.- Sao hả? Thi xong chúng ta đánh chén một bữa no nê nhé?Trịnh mập đề nghị đầy nhiệt tình.- Không vấn đề! Chúng ta không say không về!- Thật mong đợi mà!Trịnh mập cười híp mắt, nhìn sắc mặt gã như thể hận không thể uống vài chén rượu, gặm vài cái chân giò trước khi đi thi vậy.Lúc này, cửa lớn bắt đầu mở ra, môn thi cuối cùng cực kỳ nghiêm ngặt, sĩ tử nào cũng bị khám hết cả người, ngay cả tóc cũng không buông tha.Có giọng ai đó nói thầm phía sau:- Nghe nói mấy môn thi trước bắt được bảy, tám thí sinh gian lận, giám thị lần này mạnh tay rồi.Lý Diên Khánh quay đầu, người lên tiếng chính là sĩ tử huyện Lâm Lự hôm qua được hắn nhắc nhở hữu nghị, không biết tên nhóc này đã nghĩ ra chưa nhỉ? Giám thị kia vốn là người giúp Trịnh Vinh Thái gian lận, y lại muốn bảo hổ lột da mình, chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết sao?Sĩ tử kia nhìn thoáng qua Trịnh Vinh Thái với vẻ khinh thường, khi nhìn thấy Lý Diên Khánh, ánh mắt lóe lên chút sợ hãi.
Mặc dù hôm qua sau khi trở về y mới biết được thân phận của tên mập, đương nhiên có chút cảm kích với hành động ngăn cản kịp thời của Lý Diên Khánh, nhưng Lý Diên Khánh bóp mạnh vai y khiến y vô cùng đau đớn, vậy nên y e sợ Lý Diên Khánh nhiều hơn là cảm kích.- Người tiếp theo!Tới lượt Trịnh mập rồi, Trịnh Vinh Thái nhếch miệng nở nụ cười:- Lão Lý, ta đi trước nhá!- Đi đi, đi đi! Tranh thủ thời gian chợp mắt một chút.Trịnh Vinh Thái cười to:- Lão Lý quả nhiên hiểu ta!Thân hình mập mạp của gã xuất hiện trước mặt giám thị, giám thị lại chẳng hỏi gì, khoát