- Cha!Người đang ngồi trước bàn cười tủm tỉm đứng dậy, người này chính là phụ thân Lý Đại Khí của Lý Diên Khánh.Hai cha con về tới phòng, Lý Diên Khánh mời phụ thân ngồi xuống, tiểu nhị đưa một bình trà nóng tới, Lý Diên Khánh hỏi:- Cha tới lúc nào mà con không biết vậy ạ?- Cha tới từ hôm trước rồi, nhưng ở trong kho của Lão Thương ngoài thành, thuê tới cuối tháng mới hết hạn thuê nên cha có thể ở thêm vài ngày nữa.- Vậy sao giờ cha mới tới đây?- Cha lo sẽ ảnh hưởng tới kỳ thi khoa cử của con nên chờ thi xong xuôi mới tới tìm con.
Khánh Nhi, con thi tốt chứ?Lý Diên Khánh cười khổ, đáp:- Mấy môn khác thì khá ổn, nhưng lúc làm đề sách luật con hơi thiếu cân nhắc chút ít, thi đối sách chuẩn bị thu phục Yên Vân, con lại viết cả tình hình người Nữ Chân vào bài thi, con sợ Quan Chủ Khảo không rõ tình huống, nghĩ con suy đoán lung tung.Lý Đại Khí hỏi:- Con suy đoán lung tung rồi viết vào thật sao?- Không phải ạ, những gì con viết đều là thật.- Vậy con không cần lo lắng nữa, quan viên triều đình sẽ không vô tri như con nghĩ đâu.
Ngay cả tiểu dân như cha còn biết người Nữ Chân đại bại trước quân Liêu, huống chi là quan viên triều đình?Lý Diên Khánh sửng sốt:- Sao phụ thân lại biết?- Đầu năm gặp được mấy thương nhân tới từ nước Liêu, bọn họ có nhắc tới chuyện này.
Chuyện này đã trôi qua hai năm rồi, hẳn là triều đình cũng đã nghe ngóng được.Mấy câu của phụ thân hệt như nắng hạn gặp mưa rào, Lý Diên Khánh lập tức cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Hắn nhấp một ngụm trà, lại nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi:- Cha tới Kinh Thành rồi sao?- Đi rồi, vật vã với Lý Đông Đông hai tháng, cuối cùng cũng tạo ra cái nhang muỗi gì đó con nói rồi.Lý Dại Khí lườm con mình với ánh mắt bất mãn:- Từ sau Đoan Ngọ tới tận tháng mười lận, con không thể cho Lý Đông Đông chút ý tưởng có tác dụng sao hả?Lý Diên Khánh gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng nói:- Khó đến vậy cơ ạ?- Nhang muỗi thì không khó, nhưng nếu muốn đốt liên tục trong vòng ba canh giờ thì rất khó.
Còn cả lượng thành phần nào nhiều hay ít con cũng chẳng nhắc tới, chúng ta chỉ đành thí nghiệm từng chút một, chỉ riêng lượng hùng hoàng đã phải thí nghiệm vô số lần rồi.
Hiện giờ mùa đông nên không có muỗi, thành công hay không phải chờ tới sang năm mới biết được.- Vậy nước đuổi muỗi thì sao?- Cái đó làm được, mùi thơm thanh mát, hiệu quả đuổi muỗi cũng cực kỳ tốt.
Lý Đông Đông muốn đợi làm xong cả nhang muỗi rồi mới tung ra bán, phải chờ tới mùa hè sang năm.Nói tới đây, Lý Đại Khí lấy một bản khế ước ra, đưa cho Lý Diên Khánh, nói:- Đây là giấy chứng minh ta và Lý Đông Đông hợp tác với hội buôn, mỗi người bỏ ra một ngàn văn tiền, lập lại thương xã (hội thương nhân) Lý Thị, chúng ta dự định thuê một gian hàng ở Kinh Thành, sang năm bắt đầu bán các vật dụng đuổi muỗi.- Vậy những mùa khác thì sao ạ?Lý Diên Khánh cười hỏi.- Còn chưa nghĩ tới! Lý Đông Đông cứ muốn nghe ý con, nên ta tới huyện An Dương.- Cha, quả thật con có mấy ý tưởng.Lý Diên Khánh bèn nói cho phụ thân về ý tưởng làm ra những sản phẩm dưỡng da.Lý Đại Khí gật gật đầu:- Ý tưởng không tồi, nhưng phải qua thực tế mới biết kết quả được.
Lúc nào con đi Kinh Thành với cha đây?- Con muốn tháng hai sang năm mới tới Kinh Thành.- Sao lại muộn thế?Lý Đại Khí không hiểu.- Cha, con còn chưa xuất sư nữa mà? Sau khi kết thúc khoa cử, con còn phải trở về cùng sư phụ luyện thương pháp.
Tháng hai sang năm sư phụ về Kinh Thành, khi đó con có thể cùng tới Kinh Thành với sư phụ.
Nếu con có thể đậu cử nhân, tháng tư là lúc báo danh vào Thái Học rồi.- Nếu lần này con không đậu cử nhân thì sao?Lý Đại Khí nhìn chằm chằm con trai, hỏi.Lý Diên Khánh đã quyết định từ trước, hắn chầm chậm đáp:- Dù có thi đậu