Hắn cần làm nóng người một hồi trước, bắn mấy mũi tên bia cố định, chậm rãi tìm về cảm giác.…Chu Đồng nhìn Lý Diên Khánh hăng hái, trong lòng lão lại suy nghĩ phương án truyền thụ mấy tháng cuối cùng.Dựa theo kế hoạch lúc trước, sau khi trở về Lý Diên Khánh phải khổ luyện thương pháp, nhưng Chu Đồng lại chuẩn bị thay đổi kế hoạch.Trước đó họ đã học thương pháp mấy tháng, biểu hiện của Lý Diên Khánh từ đầu đến cuối chỉ có thể ganh đua cao thấp với Vương Quý và Thang Hoài, lại có chênh lệch không nhỏ với Nhạc Phi.Biểu hiện thương pháp của Nhạc Phi cực kỳ xuất sắc, vượt xa mọi người.Mặc dù nói điều này liên quan tới việc Lý Diên Khánh đặt phần lớn tinh lực vào việc học, buổi chiều sau khi kết thúc luyện tập, hắn quá chú tâm vào việc học, mà Nhạc Phi mỗi ngày đều luyện thương đến đêm khuya.Chu Đồng lại biết, chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Lão chìm đắm trong võ học mấy chục năm, chỉ riêng luyện thương đã luyện ròng rã mười năm, tốn thời gian không thấp hơn bắn tên, nhưng thương pháp của lão vẫn kém rất xa một Giáo Đầu Cấm Quân khác là Từ Ninh, nhưng cung đồng tên sắt của lão thì Từ Ninh theo không kịp.Đây gọi là có sở trường tất có sở đoản, mỗi người đều có sở trường và sở đoản của bản thân.
Ví dụ như Nhạc Phi, tính linh động của Nhạc Phi khá kém, ánh mắt và phản ứng thậm chí không bằng Vương Quý, gã học cung kỵ kém nhất trong số bốn người bạn, cũng không phải gã không cố gắng, gã khắc khổ hơn ai hết, thời gian bắn tên mỗi ngày cũng dài nhất, nhưng lại không tìm thấy cảm giác, thiên phú có hạn, việc này cũng không có cách nào.Nhưng Nhạc Phi lại có một loại kiên cường người bình thường khó mà đạt đến, gã luyện tập thứ gì cũng sẽ luyện tới chết, đây vừa vặn là tố chất luyện thương pháp cần nhất.Luyện thương pháp vô cùng buồn tẻ, mỗi động tác thường phải luyện mấy tháng thậm chí một năm, không có sự kiên cường người bình thường khó đạt đến như của Nhạc Phi sẽ rất khó luyện được thương pháp thượng thừa.Mà đây vừa vặn là điểm yếu của Lý Diên Khánh, hắn tính cách linh động, am hiểu phát huy ngẫu hứng, có thiên phú tuyệt luân đối với bắn tên.
Chu Đồng lần đầu tiên thấy được, chỉ nửa năm có thể xuất sư, trình độ cung kỵ của hắn cao hơn rất nhiều người coi như khổ luyện cả đời cũng chưa chắc đạt tới.Nếu như lão ép buộc Lý Diên Khánh luyện thương pháp giống như Nhạc Phi, rất có thể sẽ phản tác dụng, không chỉ luyện thương pháp không tốt, trái lại làm suy yếu thiên phú bắn tên của hắn, đây lafkeets luận của Chu Đồng sau khi quan sát một năm.Chu Đồng dạy đồ đệ cao minh ở chỗ này, lão sẽ căn cứ vào năng khiếu của mỗi đồ đệ để bồi dưỡng trọng điểm, mỗi đồ đệ đều có thể đạt tới cực hạn ở một phương diện nào đó.Nếu như Lý Diên Khánh còn lưu cho Chu Đồng một tiếc nuối, đó chính là lực lượng của Lý Diên Khánh còn hơi yếu, nếu như hắn có thể kéo cung hai thạch, như vậy có thể kế thừa cung đồng tên sắt của lão.Trong khoảng thời gian Lý Diên Khánh không có ở đây, Chu Đồng suy nghĩ ròng rã một tháng.
Cuối cùng lão quyết định trong thời gian mấy tháng sau sẽ đào móc thiên phú bắn tên của Lý Diên Khánh thêm một bước, đồng thời đề cao lực lượng của hắn, bồi dưỡng hắn trở thành người có tiễn thuật đứng đầu thiên hạ.Về phần thương pháp, trừ khi Lý Diên Khánh chịu từ bỏ khoa cử, có lẽ hắn còn có thể đạt tới trình độ của lão, nếu không hắn thương pháp của hắn cũng chỉ bình thường.Lúc này, có học sinh hô:- Sư phụ, Huyện quân tới rồi!Chu Đồng bừng tỉnh khỏi suy tư, vừa quay đầu lại, thấy Tưởng Tri Huyện mang theo mấy tùy tùng bước nhanh tới.
Chu Đồng vội vàng tiến tới chào.
Tưởng Đại Đao cười ha ha một tiếng:- Quấy rầy Chu Giáo Đầu dạy đồ rồi!Chu Đồng lên lớp đã nửa năm, xưa nay Tưởng Tri Huyện chưa tới bao giờ, hôm nay lại tới, Chu Đồng vừa nghĩ liền biết, chỉ sợ Tưởng Tri Huyện có chuyện quan trọng tìm lão.Lão cười nói:- Ta vừa vặn kiểm tra học sinh cung kỵ, Huyện quân không ngại cùng nhìn xem.Tưởng Tri Huyện