Tiếng hoan hô của hơn vạn binh sĩ không dừng lại, sóng sau cao hơn sóng trước.
Tuyệt kỹ bắn cung hai tay của sĩ tử trẻ tuổi này khiến tất cả tướng lĩnh trên đài đều phải than thở.
Khi họ phát hiện sĩ tử bắn tên còn có mũi thứ ba, tất cả mọi người đều đứng dậy, nín thở, trận bắn tên trở nên hoàn toàn yên tĩnh.Ngay cả trái tim Chu Đồng cũng nhảy lên tới cổ họng, mũi tên thứ ba là bắn bia di động, cũng là mấu chốt xem Lý Diên Khánh có thực sự nắm giữ cung đồng tên sắt hay không.Lúc này một con hoàng tước bay ra từ một góc trận bắn tên, mọi người còn chưa ý thức được con hoàng tước này là mục tiêu của mũi tên thứ ba, họ còn đang nhìn đông ngó tây, tìm kiếm mục tiêu Lý Diên Khánh muốn bắn, mãi đến khi Lý Diên Khánh bắt đầu phóng ngựa đuổi theo con hoàng tước này, họ mới như tỉnh khỏi giấc mộng, đồng thời phát ra tiếng sợ hãi thán phục.Nghi hoặc, chấn kinh, chờ mong.Vô số ánh mắt theo sát phía sau Lý Diên Khánh, chú ý mỗi hành động của hắn.
Chiến mã đuổi theo hoàng tước, Lý Diên Khánh lại bỗng nhiên quay đầu, nửa nằm trên lưng ngựa, dây cung căng lên bắn ra một tên, tên này cực nhanh, bắn thẳng tới hoàng tước trên không.Hoàng tước trên không bỗng nhiên ý thức được bất ổn, vừa muốn quay đầu nhưng đã chậm, bộp, lông vũ văng khắp nơi, hoàng tước bị mũi tên bắn thủng thân thể, mũi tên sắt lại bay hơn mười trượng ra ngoài mới từ từ rơi xuống, đám binh sĩ phía dưới vội vàng trốn tránh.Lúc này, một tên binh sĩ giơ mũi tên sắt chạy vào sân, mũi tên sắt xuyên qua con chim hoàng tước vừa rồi.
Lý Diên Khánh thu cung đồng, ôm quyền đáp tạ tướng sĩ chung quanh, chung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa, các tướng lĩnh trên đài vỗ tay nhiệt liệt, tên sĩ tử trẻ tuổi này khiến họ thấy được một trận bắn tên biểu diễn đặc sắc tuyệt luân.Ngay cả Đồng Quán cũng cười híp mắt, liên tục vuốt râu gật đầu.
Tuy rằng thần tiễn của Lý Diên Khánh khiến lão tán thưởng, nhưng lão càng cảm thấy hứng thú đối với thân phận của Lý Diên Khánh, giải nguyên thi thử Tương Châu năm nay.- Cha mẹ hắn là người nào?Đồng Quán thấp giọng hỏi.Tưởng Đại Đạo hiểu được ý của Thái Úy, vội vàng nói:- Hắn xuất thân hàn môn!Đồng Quán gật đầu nhẹ nhàng, xem ra là có thực học, không phải mua được giải nguyên.
Lý Diên Khánh xuất thân hàn môn cũng hợp ý lão.
Trong lòng lão không khỏi thầm nghĩ, ‘như vậy càng tốt hơn, một tờ giấy trắng để cho mình vẽ’.Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, được một tên lĩnh dẫn tới trước khán đài.
Hắn lại không quỳ xuống, mà khom người hành lễ sĩ tử:- Học sinh Lý Diên Khánh tham kiến Đồng Thái Úy.Tưởng Đại Đạo vội vàng giải thích cho chúng tướng, đây là giải nguyên Tương Châu năm nay, các tướng lĩnh mới giật mình, liên tục gật đầu, hóa ra là đứng đầu cử nhân, văn võ song toàn, hiếm thấy!Đồng Quán gật đầu cười nói:- Lý thiếu lang thần tiễn tuyệt luân, không hổ nhận được chân truyền của Chu Đồng, thiếu lang tuổi hẳn không lớn chứ?- Học sinh tháng sau tròn mười ba tuổi!Chúng tướng trên đài nhìn nhau, hóa ra vẫn còn là thiếu niên, tuổi còn nhỏ đã cao minh thế này, tiền đồ không thể hạn lượng!Đồng Quán lại vuốt râu cười hỏi:- Lý thiếu lang đã thi trúng giải nguyên, không biết bước tiếp theo có tính toán gì?Đây chính là ám hiệu rõ ràng, người thông minh lanh lợi sẽ trả lời, ‘chưa quyết định, mong rằng Thái Úy dìu dắt! ’Mọi người cũng nghe ra ý của Thái Úy, Thái Úy nhìn trúng thiếu niên lang này, sợ rằng sẽ thu hắn tới dưới trướng dốc lòng vun trồng, rất nhiều người đều thầm hâm mộ, thiếu niên này gặp may lớn rồi.Ngay cả Tưởng Đại Đạo cũng ngây ra một chút, trong lòng lập tức sinh ra chút ghen ghét, Thái Úy chưa từng nhìn trúng gã.Lý Diên Khánh đương nhiên nghe hiểu được ám chỉ của Đồng Quán.
Mặc dù hắn có kế hoạch của mình, cũng không muốn tòng quân, nhưng hắn cũng biết đây chính là cơ hội hiếm có, nếu như hắn có thể nắm lấy cơ hội này, rất có thể tới thời điểm Tĩnh Khang, hắn có thể thống soái