Một trận tuyết lớn đổ xuống, năm Chính Hòa thứ bảy rốt cuộc tiến tới.Võ giải Trương Châu cử hành vào ngày hai mươi tháng một, so với thi giải quy mô cực lớn, thi võ giải biểu lộ rõ sự quạnh quẽ, gần như không ai chú ý.Một phần là do tập tục trọng văn khinh võ của người Tống ảnh hưởng, một phần khác là do võ cử chọn thời gian không khéo, đúng lúc các ngày lễ náo nhiệt theo nhau mà tới, lúc này tâm tư của mọi người đều tập trung trong hội đèn lồng Thượng Nguyên, đương nhiên không có hứng thú gì với võ cử.Nhạc Phi, Vương Quý, Thang Hoài ba người rời khỏi Thang Âm bắc thượng huyện An Dương vào mùng năm tháng giêng.
Họ cần tiến hành đăng ký thi cử, không thể không tới sớm.
Lý Diên Khánh chậm hơn họ mấy ngày, ngày mùng mười tháng giêng đến huyện An Dương.
Võ cử không liên quan gì tới hắn, hắn thuần túy là tới hò hét trợ uy cho các bằng hữu.Đi cùng Lý Diên Khánh còn có Lý Nhị, gã đọc sách ở thư viện An Dương, chuẩn bị mùa thu năm nay tham gia thi nhập học Châu Học.
Phụ thân gã ký thác hi vọng rất lớn đối với gã, liền buộc gã trở lại trường sớm, khắc khổ đọc sách.Thời gian qua đi hai tháng, Lý Diên Khánh lại tới khách sạn Thang Ký một lần, chỉ thấy cửa khách sạn Thang Ký rực rỡ hẳn lên, trước cổng treo một chiếc đèn hình voi, bên cạnh còn có bốn ngọn đèn cá vàng tạo hình độc đáo.Mặc dù thời tiết vẫn rét lạnh, tuyết đọng trong thành An Dương chưa tan, nhưng toàn thành An Dương đã xuất hiện không khí hội đèn lồng Thượng Nguyên nồng đậm, ngay cả ‘quán quà vặt Quách Tam Nhi’ chếch đối diện cũng treo mười mấy bát đèn.Vương Chưởng quỹ khách sạn đang treo đèn lồng dưới mái hiên cùng hai tên tiểu nhị, một tiểu nhị bỗng nhiên nhìn thấy Lý Diên Khánh, kích động hô to:- Mau nhìn là ai đến rồi!Vương Chưởng quỹ sợ hãi thiếu chút nữa ngã xuống thang, tức giận hung hăng gõ đầu tiểu nhị một cái:- Khốn nạn hại chết ta sao? Nếu ta ngã chết cũng không tới phiên ngươi làm Chưởng quỹ!Lúc này, Vương Chưởng quỹ cũng nhìn thấy Lý Diên Khánh, lập tức đổi giận thành vui, cười nhảy xuống thang tới đón:- Tiểu quan nhân nhà ta nói hôm nay Lý Giải Nguyên sẽ tới, quả nhiên tới thật, cực kỳ hoan nghênh!Vương Quý và Thang Hoài như một trận gió vọt ra khỏi khách sạn:- Rốt cuộc tới rồi!Vương Quý chạy tới trước oán giận nói:- Buổi sáng chúng ta đã chờ ngươi rồi, sao hiện giờ mới tới?Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, cầm túi trên ngựa, ném cương cho tiểu nhị, áy náy nói với Vương Quý:- Là Lý Nhị đi cùng, con lừa kia, thực sự chạy không nhanh.- Sao ngươi lại cùng đường với tên kia, để chúng ta đợi uổng công hơn nửa ngày, cổ cũng mỏi rồi.Thang Hoài cùng Vương Quý vừa oán trách vừa mang theo Lý Diên Khánh tiến vào khách sạn, họ bao một tòa viện, trong viện có bốn gian phòng, vừa vặn mỗi người một gian.- Sư phụ còn chưa tới sao?Lý Diên Khánh đi vào trong viện không nhìn thấy Chu Đồng.- Sư phụ cũng sẽ tới hai ngày này, hắn tới phủ Đại Danh, dường như Lô Khoa bên kia xảy ra chuyện gì?- A Nhạc đâu? Sao cũng không thấy hắn?- Ta ở đây!Lý Diên Khánh vừa quay đầu lại, thấy Nhạc Phi khiêng một chiếc nỏ lớn, người bốc hơi nóng đi vào từ bên ngoài.
Gã đặt nỏ xuống bên tường cười nói:- Đi ra ngoài thành luyện nỏ!- Không luyện cung kỵ sao?Lý Diên Khánh cười hỏi.- Ta cung kỵ yếu kém, trong võ cử có quy định, nếu như tăng thêm thi nỏ, có thể cộng điểm khác, vừa vặn bù đắp lại điểm bị mất trong cung kỵ của ta, thi văn lại xuất sắc một chút, thi đậu võ cử vấn đề sẽ không lớn.Lúc này, Chưởng quỹ để họ ăn cơm.
Bốn người ngồi trong đại sảnh, vừa uống rượu vừa kể chuyện lý thú trong võ cử cho Lý Diên Khánh.- Lần này tham gia thi võ cử có hết thảy ba mươi lăm người tham gia, chỉ riêng Huyện Học chúng ta đã có mười một người, ngoại trừ ba người chúng ta, những người khác chính là đám người Hoàng An.- Vậy cũng tốt, tỷ lệ bình quân ba người rưỡi trúng một