Nói đến đây, vẻ ôn hòa trên mặt Diêu Đỉnh dần biến mất, ánh mắt trở nên nghiêm khắc, chăm chú nhìn bốn người nói:- Bốn lần trước kia mỗi năm chúng ta đều xếp hạng cuối cùng, mọi người sẽ không nói các ngươi học hành không giỏi, chỉ nói người sư phụ ta không biết cách dạy trò.
Ta không có lựa chọn khác, đành phải tùy tiện họ nói, nhưng năm nay thì khác, năm nay ta muốn các ngươi tiến vào ba thứ hạng đầu cho ta.Nhạc Phi và Lý Diên Khánh không có phản ứng, sắc mặt Thang Hoài và Trương Đại Khiếu lại trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Diêu Đỉnh lườm hai người một cái, tiếp tục nói:- Ta biết từ xếp hạng cuối cùng tiến vào ba hạng đầu cũng không dễ dàng, nhưng chỉ cần chịu khổ cực, không có chuyện gì không làm được.
Còn thời gian mười chín ngày, tương đối cấp bách, từ hôm nay trở đi bốn người các ngươi không cần học chung với người khác, ta sẽ lên lớp riêng cho các ngươi, giờ Mão một khắc mỗi sáng sớm các ngươi nhất định phải tới học đường, nếu không cam đoan được, thì ở lại học đường cho ta.Trong huyện học Thang Âm có câu tục ngữ, đó là ‘Không sợ bị ông trời chỉnh, chỉ sợ Diêu Lão Trâu quyết tâm’.Lúc này bốn người Lý Diên Khánh mới thực sự cảm nhận được hàm nghĩa sâu sắc của câu tục ngữ này.
Diêu sư phụ luôn được họ kính trọng biến thành ma quỷ mọc sừng, y dùng phương thức dạy học nghiêm khắc nhất khiến họ như rơi vào địa ngục.Roi trúc trong tay Diêu sư phụ biến thành thước gỗ rộng một thước, hơi bất mãn liền phạt đòn nghiêm khắc.
Lòng bàn tay mỗi người đều bị đánh sưng, thoa thuốc quấn vải cũng phải tiếp tục luyện chữ, mỗi ngày phải viết hơn mười ngàn chữ, còn làm thơ, đọc văn, viết văn, điền từ, đối câu.
Trời chưa sáng đã bắt đầu học tập, đến nửa đêm mới có thể ngủ, mỗi ngày chỉ có thể ngủ nửa canh giờ, ngay cả Nhạc Phi học sinh kiên cường như vậy cũng có lần không nhịn được oán trách vài câu.Chỉ trải qua năm ngày sinh hoạt ngắn ngủi như vậy, Trương Đại Khiếu là người đầu tiên ngã xuống.Trương Đại Khiếu là người lớn tuổi nhất trong số họ, nhưng học hành lại kém cỏi nhất.
Tiến độ học tập của gã căn bản không theo kịp, bị phạt đòn vô cùng tàn nhẫn, lòng bàn tay sắp bị đập nát.Trước mắt bốn người đều ở trong khách sạn tại thị trấn, Thang Hoài và Nhạc Phi một gian, Lý Diên Khánh và Trương Đại Khiếu một gian, trời còn chưa sáng, Chưởng quỹ đã gõ cửa thùng thùng bên ngoài.- Mau dậy đi, lười biếng sẽ bị đánh!Lòng bàn tay Trương Đại Khiếu đã sưng đỏ lên, gã rên rỉ đau đớn một đêm, hai mắt đỏ bừng nói với Lý Diên Khánh:- Khánh ca nhi, ta sắp chết rồi, ta thực sự không muốn tham gia, ngươi có thể nghĩ biện pháp cho ta hay không?Lý Diên Khánh dĩ nhiên không mở được mắt, vừa ngủ gà ngủ gật vừa mặc quần áo nói:- Ngươi thực sự không muốn tham gia thì nói cho Tộc trưởng một tiếng, để hắn nói với Diêu sư phụ!- Tổ phụ của ta rất sĩ diện, nếu như không phải ta bệnh không đến được, hắn sẽ không đáp ứng ta rời khỏi.
Ta suy nghĩ cả đêm cũng nghĩ không ra biện pháp, ngươi thông minh nhất, nghĩ biện pháp giúp ta đi!- Ngươi cũng nghĩ không ra, ta có thể nghĩ ra được sao? Nhưng mà, nếu như ta là ngươi, ta sẽ đi tìm tiểu nhị tiệm thuốc, cho họ mấy văn tiền, họ nhất định có thể giúp ngươi nghĩ một biện pháp hiệu quả, lại không tổn thương thân thể, hơn nữa có thể thoải mái ngủ trong chăn một tháng.
Nghĩ lại đi! Một tháng không cần đọc sách viết chữ, còn có nha hoàn chăm sóc, cuộc sống như vậy thật đẹp! Chỉ đùa với ngươi một chút, mau dậy đi, chúng ta sắp trễ rồi.Ánh mắt Trương Đại Khiếu sáng lên, gã như có suy nghĩ bò dậy, cùng đi rửa mặt với Lý Diên Khánh.Giữa trưa, sư phụ Diêu Đỉnh cũng kéo hai chân buồn ngủ đi ngủ trưa, bố trí bài tập giữa trưa cho bốn người họ, viết hai ngàn chữ, viết không xong không được nghỉ ngơi.Sát vách truyền đến tiếng Diêu sư phụ đóng cửa, Trương Đạo Khiếu liền đứng dậy:- Mấy vị sư đệ, tay của ta đã lở loét, ta tới hiệu thuốc bôi ít thuốc, sẽ lập tức trở