- Hóa ra là cha mình đặt tên, khó trách không có tiêu chuẩn như thế.La Chưởng quỹ hạ thấp người về phía trước, thấp giọng nói:- Đã có phường sách khác hỏi thăm tác giả là người nào, hiện giờ chỉ có ta, Đông chủ, phụ thân ngươi cùng ngươi bốn người biết chân tướng, hi vọng ngươi tuyệt đối không nên để lộ ra ngoài, coi như mấy người bạn kia của ngươi cũng đừng nói.- Yên tâm đi! Ta sẽ không nói ra ngoài.
La chưởng quỹ, nếu như sách vẫn bán được tốt, chúng ta tiếp tục hợp tác.La Chưởng quỹ vui mừng quá đỗi, gã đang phiền não vì chuyện này đây! Đông chủ hung hăng mắng chửi gã một trận, sách nóng nảy như vậy, sao có thể chỉ viết ba quyển liền thu tay.Gã biết Đại Khí một lòng muốn con trai thi được công danh, rất khó thuyết phục, không nghĩ tới bản thân Lý Diên Khánh đứng ra, khiến cho gã mừng rỡ, tiểu tử này khôn khéo hơn cha hắn nhiều.- Chẳng qua chuyện này tạm thời đừng nói cho phụ thân ta.- Được đượ!Đôi mắt La Chưởng quỹ cười híp lại, bản tính thương nhân lộ rõ, sao có thể để Lý Đại Khí làm hỏng cuộc làm ăn tốt này.Lúc này, Vương Quý ở dưới lầu không kiên nhân gọi.
Lý Diên Khánh liền đứng dậy cáo từ, La Chưởng quỹ đưa cho hắn bốn bản sách, lại dặn dò hắn:- Tiếp theo phải nắm chặt thời gian mà viết, tốt nhất qua tết có thể cho ta bản thảo, thời gian cách quá lâu sẽ không dễ bán.- Ta hiểu được, sau khi trở về ta sẽ bắt đầu viết.Lý Diên Khánh đi xuống dưới lầu, Vương Quý oán giận nói:- Sao lại đi lâu như vậy?Lý Diên Khánh giương quyển sách trên tay:- Chưởng quỹ tặng cho ta, sách kia ngươi giữ lại bán đi!Vương Quý và Thang Hoài vui mừng, vốn có thể kiến ba trăm văn, hiện giờ có thể kiếm năm trăm văn:- Tính ngươi một phần, sau này chia cho ngươi một trăm năm mươi văn.Ba người kéo Nhạc Phi vô cùng vui mừng trở về khách sạn.Trời vừa sáng hôm sau, bốn người đi theo sư phụ ngồi xe ngựa tới Huyện học.
Tối qua Vương Quý và Thang Hoài vụng trộm thức đêm đọc sách, tinh thần của hai người họ cũng không quá tốt, đi đường không ngừng ngáp dài.Nhạc Phi tức giận nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng nói:- Tối qua liên tục khuyên các ngươi không nên thức đêm, cứ không nghe, chờ lát nữa ảnh hưởng phát huy thì làm sao bây giờ?Lý Diên Khánh cười một tiếng nói:- Không có việc gì đâu, dù sao hai người họ chỉ là Nê Bồ Tát, giờ vờ giả vịt, chỉ cần đừng ngủ là được rồi.- Khánh ca nhi, lời này sao nghe khó chịu vậy?Thang Hoài trợn mắt nói.- Vậy chúng ta nói cách khác, hai vị này chính là Phó chủ soái, chỉ phụ trách áp trận, loại việc nặng xông pha chiến đấu này để ta và lão Nhạc đi làm.Vương Quý nhếch miệng cười một tiếng:- Ta thích nghe lời này, ta là Soái, lão Thang là Phó Soái, vậy… Quan tiên phong Lý Diên Khánh ở đâu?- Câm mồm cho ta!Sư phụ Diêu Đỉnh quay đầu trừng mắt nhìn Vương Quý.Vương Quý sợ hãi cúi đầu thè lưỡi.Huyện Học ở góc đông bắc Huyện thành, vùng này là khu văn hóa huyện Thang Âm, phía bắc là Văn Miếu, phía nam là Báo Ân Tự, ở giữa chính là Huyện Học.
Huyện Học là tổ khu kiến trúc lớn nhất huyện Thang Âm, chiếm diện tích hơn trăm mẫu, có mấy trăm phòng học và ký túc xá lớn nhỏ, Cần Miễn Đường lớn nhất khí thế to lớn, ngay cả Huyện Nha cũng thua chị kém em.Hết thảy Huyện Học có hơn năm trăm học sinh, ngoại trừ học sinh trẻ tuổi ra, còn có không ít sĩ tử già thi mãi không trúng cũng ở trong đó.Cửa lớn là một đền thờ cột đá, bên trên khắc bốn chữ lớn: Kê Sĩ Di Huyết.Bên cạnh còn một khối bia đá cao một trượng, phía trên khắc đề từ do chính tay Tô Thức:- Bác quan nhi ước thủ, hậu tích nhi bạc phát.Chẳng qua trên tấm bia đá rõ ràng có vết tích thiêu đốt và rìu đục, hai chữ Tô Thức phía dưới cũng là bổ sung sau này, hiển nhiên tấm bia đá này từng chịu hạo kiếp.Họ đi tới trước bậc thang, thấy Thang