- Nói cho ta nghe một chút tình hình học đường xã Thang Bắc đi, ta nghĩ biện pháp đối phó họ.Nghỉ ngơi trong phòng, Nhạc Phi ôm túi đề mục trong lòng, tâm sự nặng nề ngồi trên ghế nhỏ nhìn gạch sợ run.
Lý Diên Khánh ngồi bên cạnh khuyên nhủ gã:- Nếu như sư phụ muốn phạt đòn, một mình ta gánh chịu, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, trừ khi ngươi không muốn tiến vào trận chung kết.Nhạc Phi cũng suy tính cả đêm.
Mặc dù gã thừa nhận phương án của Lý Diên Khánh có thể thực hiện, nhưng sau đó sư phụ tuyệt đối sẽ không tha cho họ.
Gã thở dài, nói:- Ta cảm thấy vẫn phải nói cho sư phụ một chút, trưng cầu sự đồng ý của hắn rồi làm.- Ngươi biết rõ có hỏi cũng như không, sư phụ sẽ không đáp ứng, ta đã nói rồi, phía sư phụ ta sẽ gánh chịu, ngươi cứ làm theo phương án của ta đi!Cuối cùng lòng cầu thắng của Nhạc Phi chiến thắng lo lắng trong lòng, gã dựng thẳng sống lưng gật đầu nói:- Thôi được rồi, nếu như sư phụ thực sự muốn phạt đòn, chúng ta cùng gánh chịu đi!Vương Quý và Thang Hoài mới trở về từ nhà xí, tiếng kẻng ra trận đã vang lên.
Bốn người họ đứng dậy đi tới sân đấu.
Bắt đầu từ bán kết, sư phụ đều phải rút lui.
Diêu Đỉnh đứng ngoài cửa sổ vẫy tay với họ, để họ giữ vững tinh thần.Trong chủ đường, sáu vị quan bình thẩm đã an vị, quan chủ thẩm vẫn là vị lão học cứu ngày hôm qua.Thang Hoài khẽ nói với Lý Diên Khánh:- Có trông thấy không, học sinh dáng người cao nhất gần nhất kia chính là Trương Hữu, phụ thân của hắn là Tiến sĩ, làm quan trong triều đình.Lý Diên Khánh gật đầu, thấy học sinh ngồi cạnh Trương Hữu cũng không chênh lệnh nhiều với họ, không khỏi tò mò hỏi:- Người bên cạnh hắn là ai? Dường như tuổi cũng không lớn.- Nghe nói là Trương Hiển bào đệ của Trương Hữu, năm nay cũng là lần đầu tiên tham gia, đoán chừng chuẩn bị thay thế huynh trưởng của hắn.Trên chính vị, Huyện Thừa Mã Phù vừa uống trà vừa quan sát Lý Diên Khánh.
Lý Diên Khánh khiến y nhớ tới Lý Đại Khí, một loại cừu hận khó mà ức chế dâng lên trong lòng y.Y nhịn mười một năm, bốn năm trước sắp thu hoạch thăng chức, nhưng chính Lý Đại Khí thất thủ khiến y đánh mất cơ hội thăng chức duy nhất.Hiện giờ y đã năm mươi ba tuổi, đời này cơ bản không có hi vọng lên chức, con trai lại không có chí tiến thủ, cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, tiêu tiền như nước.Mà Lý Đại Khí lại có một đứa con trai có thể kế thừa việc học, khiến lòng y làm sao có thể bình tĩnh được.Một tiếng chuông vang lên, cuộc thi bắt đầu.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, quan chủ thẩm bắt đầu đứng dậy tuyên đọc quy tắc.
Sư phụ đều không có mặt, thi vòng hai sẽ do đám học sinh tự mình lựa chọn loại đề hỏi đối phương.
Chẳng qua mỗi loại đề chỉ có thể xuất hiện một lần, điều này gia tăng tranh tài hiện trường, khiến cuộc tranh tài càng thêm đối kháng.- Rút thăm phân thứ tự!Quan chủ thẩm hô một tiếng, Nhạc Phi và Trương Hữu đi lên phía trước rút thăm.
Nhạc Phi rút được thẻ đáp, chính là đối phương hỏi trước, bọn họ đáp.- Đề thứ nhất chúng ta lựa chọn đọc kinh, ta muốn mời đối phương đọc thuộc ba thiên ‘Quá Tần Luận’.Xã Thang Bắc đưa ra vấn đề thứ nhất của họ.Vấn đề này cũng không khó, phù hợp đặc điểm vòng thứ nhất, nhưng cũng không đơn giản, yêu cầu chủ yếu là đọc thuộc ba thiên ‘Quá Tần Luận’.
Người bình thường đều chỉ học được thượng thiên, đến ‘Nhân nghĩa bất thi nhi công thủ chi thế dị dã’ là kết thúc, rất ít người đọc trung thiên và hạ thiên, nhưng vấn đề này không làm khó được học sinh trấn Lộc Sơn, sư phụ đã để họ đọc thuộc.Lý Diên Khánh quay đầu cười nói với Thang Hoài:- Cái này ngươi quen thuộc nhất, một chữ cũng không đọc sai, ngươi tới đáp đi!Thang Hoài lần đầu tiên lên trả lời vấn đề, trong lòng gã cực kỳ căng thẳng.
Gã dứt khoát nhắm mắt lại chậm rãi đọc thuộc lòng:- Tần Hiếu Công dựa vào sự kiên cố của Hào Hàm, ôm đất Ung Châu,