Trời chưa sáng, Lý Diên Khánh dùng chiếc rương gỗ làm bàn, ghé dưới một chiếc đèn dầu đậu lúc sáng lúc tối múa bút thành văn.
Hắn đang ghi câu chuyện Tôn Ngộ không đại chiến Hồng Hài Nhi, câu chuyện này hắn đã kể cho Thanh Nhi hai lần, sớm thuộc nằm lòng, nhấc bút là viết ra được.Vạc lương thực đã thấy đáy, túi tiền chỉ còn hai cái lỗ, nhà bọn họ nghèo rớt mồng tơi, trông cậy vào phụ thân kiếm tiền là không thể nào, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân.Câu chuyện Đường Tăng lấy kinh tại thời Tống Nguyên đã có các phiên bản truyền lưu trong dân gian.
Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân chẳng qua là góp nhặt, Lý Diên Khánh tinh luyện một số câu chuyện kinh điển đời sau lại, hòa vào ngòi bút của hắn, khiến câu chuyện Tôn Ngộ Không đại chiến Hồng Hài Nhi này càng thêm kinh tâm động phách, càng thêm khúc chiết mạo hiểm, hồi hộp theo dõi, khiến người đọc muốn dừng mà không được.Bản tiểu thuyết bạch thoại kỳ lạ này hắn đã viết mười ngày, tổng cộng gần năm mươi ngàn chữ, lập tức sẽ kết thúc công việc, hắn cần một thứ hồi hộp, khiến cho ông chủ hiệu sách tìm tới mình.Lúc này, trên giường đất truyền tới tiếng ho khan của phụ thân.
Thuốc trị thương mà Hồ đại nương đưa tới cực kỳ hữu hiệu, ba ngày ngắn ngủi, thương thế của phụ thân đã dần tốt rồi, chỉ là thân thể quá yếu.
Hồ đại nương lại hầm cách thủy một con gà mái bồi bổ thân thể cho phụ thân, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Lý Diên Khánh thầm ghi nhớ ân tình này trong lòng.- Khánh nhi, hiện tại là giờ nào?Phụ thân nằm trên giường đất yếu ớt hỏi thăm.- Giờ còn sớm lắm!Lý Diên Khánh viết xong hàng chữ cuối cùng, công việc kết thúc.
Hắn buông bút, cất kỹ bản thảo, liền múc một chén canh đầu gà trong nồi đi tới bên cạnh phụ thân, đỡ phụ thân ngồi dậy cười nói:- Phụ thân, uống canh gà rồi nghỉ ngơi.Lý Đại Khí uống vài ngụm canh gà, quay đầu nhìn ngoài cửa, bên ngoài vẫn tối như mực, gã nhướng mày:- Khánh nhi, con dậy sớm như vậy làm gì?- Con đang luyện chữ!Lý Diên Khánh thuận miệng đưa ra một lý do.Lý Đại Khí thấy con trai chăm chỉ như vậy, rất vui mừng, gật đầu nói với hắn:- Thi Thánh từng nói, phú quý tất nhận được từ việc chịu khổ chịu khó, nam nhi cần đọc năm xe sách.
Khánh nhi, con chăm chỉ như vậy, tương lai nhất định có thể đề tên bảng vàng.Phụ thân ba câu nói không rời khoa cử, Lý Diên Khánh nghe rất chói tai.
Hắn chăm phụ thân uống xong canh gà, dìu gã nằm xuống, liền đi tới nội viện.- Khánh nhi, con đi đâu vậy?- Con đi đánh củi, sáng sớm phải đưa tới nhà Cửu thúc.Chẻ củi là công việc mà Hồ Đại hàng xóm ôm cho hắn, hai cha con họ nghèo rớt mồng tơi, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.
Lý Diên Khánh chẻ củi cho người trong thôn, có thể đổi được chút lương thực sống qua ngày.Đôi mắt Lý Đại Khí ẩm ướt, trong lòng vừa xấu hổ lại cảm thấy trấn an, nhìn qua nóc nhà đen kịt lẩm bẩm nói:- Vân nương, xem con trai của chúng ta, nó mới sáu tuổi, đã hiểu chuyện rồi!Trời dần sáng, Lý Diên Khánh đang ra sức chẻ củi trong viện, bản thảo có thể kiếm tiền hay không còn chưa biết, dù tính toán có thể kiếm tiền ít nhất phải chờ mười ngày nửa tháng mới có tin tức, nước xa khó giải khát gần, trước mắt thùng gạo nhà họ đã trống không rồi.Lý Diên Khánh hô nhỏ một tiếng, đao bổ củi trong tay bổ xuống như chớp, cây củi tròn thô như chén ăn cơm lập tức bị chẻ thành hai nửa.Hắn tiện tay hất lên, hai thanh củi rơi chuẩn xác vào đống củi ngoài một trượng.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại có bổn sự này, tuy rằng tiểu tử hắn nhập thân vào là kẻ ngốc, phương diện khác lại có thiên phú hơn người.Lý Diên Khánh lại lấy một thanh củi tròn dựng thẳng, một đao bổ tới, cạch, thanh củi bay ra ngoài, suýt nữa đánh trúng Lý Đại Khí vừa đi tới cửa.- Phụ thân, cha thức dậy làm gì?- Phụ thân nhớ tới một chuyện rất quan trọng.- Chuyện quan trọng gì?Lý Đại Khí hắng giọng một cái:- Khánh Nhi, chờ lát nữa phụ thân dẫn con tới từ đường dâng hương.- Con không đi!Sắc mặt Lý Diên Khánh lập tức trầm xuống, chém mạnh một dao vào thanh gỗ tròn chẻ nó thành hai nửa.Hắn không có chút thiện cảm với thứ gọi là từ đường Lý thị, trước giờ hắn chưa từng thấy tộc nhân trợ giúp họ, thực tế Lưu Thừa Hoằng đả thương phụ thân chính là đại quản gia nhà Tộc trưởng Lý thị, càng khiến hắn cực kỳ phản cảm với gia tộc này, thậm chí còn có chút căm thù.- Con phải đi!Lý Đại Khí cất cao giọng, rất nhiều chuyện gã đều thỏa hiệp với con trai, nhưng chuyện đi từ đường này gã rất nghiêm túc.
Gã nghiêm nghị nói với con trai:- Con rơi xuống giếng có thể đại nạn không chết, là được tổ tiên bảo vệ, trước đó ta đã cầu nguyện trước linh vị tổ tiên thay con, con nhất định phải đi cầu nguyện, cảm ơn tổ tiên phù hộ.- Chờ sau khi thân thể phụ thân hoàn toàn khỏe lại rồi nói sau!Phụ thân bệnh nặng mới khỏi, Lý Diên Khánh không muốn cãi lộn với gã, hắn thay đổi sách lược.Lý Đại Khí hiểu được tâm tư của con trai, kiên quyết lắc đầu:- Thân thể của ta đã không còn vấn đề rồi, chuyện đi từ đường không thể kéo dài, dù sao sớm muộn con cũng phải đi, không bằng hôm nay giải quyết chuyện này đi.Lý Diên Khánh suy nghĩ nói:- Con nói trước, con không muốn dập đầu!…Lý gia là tộc lớn ở huyện Thang Âm, nghe nói cũng là hậu đại danh nhân.
Tộc nhân chủ yếu tụ cư tại thôn Vĩnh Hòa huyện Thang Âm, chia làm Lộc Sơn, Tiềm Sơn, Văn Thôn và Tùng Hà