Lý Diên Khánh nhấc bút trầm tư thật lâu, trong lòng hắn đã có ý thơ vô cùng đang cuộn trào, trận chiến cuối cùng, hắn là tình thế bắt buộc!Bốn tên học sinh học đường trấn Dũ Lý giao bài thi đầu tiên, họ cần làm tương đối đơn giản, sao chép riêng một bài mà sư phụ đã làm là có thể giao nộp, điểm duy nhất cần phải chú ý chính là không thể trùng nhau.Bốn học sinh học đường trấn Lộc Sơn lại đau đầu suy nghĩ, lúc thời gian còn gần nửa, họ mới giao thơ mình làm.Tám phần thơ quyển chia cho các vị quan bình thẩm, trong lúc nhất thời tiếng nói khe khẽ vang lên trong đại sảnh, tám học sinh tâm tình thấp thỏm.
Lúc này, phần thơ thứ nhất bị phủ quyết được đưa ra, Lý Cửu Chân đồng tình nhìn Vương Quý một chút, Vương Quý lập tức ỉu xìu, dường như bị một đám rau cỏ vị sương trắng phủ qua.Rất nhanh, ánh mắt đồng tình của Lý Cửu Chân lại liếc nhìn Thang Hoài.
Thang Hoài lập tức trở thành mảng lá cây ỉu xìu thứ hai, một đôi mặt ủ mày chau.Thơ từ của bốn học sinh học đường trấn Dũ Lý cũng không tệ, nhưng có hai người rõ ràng không dựa vào đề, viết thành phong cảnh Đại Danh Phủ, cũng lập tức bị đào thải.- Huyện Quân, xem bài này thế nào?Quan chủ thẩm đưa một bài thơ cho Lưu Trinh, Lưu Trinh nhìn ký tên một chút, là ‘Nông phu ca’ do Nhạc Phi viết.Xích nhật viêm viêm tự hỏa thiêu, dã điền hòa đạo bán khô tiêu.(Mặt trời chói chang như lửa đốt, ruộng hoang cây lúa nửa khô héo)Nông phu tâm nội như thang chử, công tử vương tôn bả phiến dao.(Nông phu nóng lòng như canh nấu, vương tôn công tử phe phẩy quạt)…Lưu Trinh giật nảy mình, liền vội vàng che thở nói khẽ với quan chủ thẩm:- Nếu để Lý quan nhân nhìn thấy thơ này, chúng ta chắc chắn sẽ bị răn dạy nghiêm khắc, thơ này không được!Nói xong, y liền xé toang bản thảo, hung ác nhìn Nhạc Phi một chút.
Tuổi còn nhỏ đã dám viết loại thơ châm biếm thói xấu thời thế này, lớn lên còn cao tới đâu.Y thầm nghĩ trong lòng, ‘Trẻ con biết cái gì, đây chắc chắn là Diêu Đỉnh dạy, xem ra người này tuyệt đối không thể dùng nữa’.Lưu Trinh vốn định triệu hồi Diêu Đỉnh trở lại Huyện Học dạy học lần nữa, nhưng thấy được bài thơ này của Nhạc Phi, y lại thay đổi chủ ý, không thể để Diêu Định lưu lại huyện thành làm xấu học sinh, ở lại thôn quê hẻo lánh xa huyện thành là tốt nhất, liền bỏ đi suy nghĩ trọng dụng Diêu Đỉnh.Lúc này, Huyện Thừa Mã Phù đưa một bài từ cho Lý Quỳ, cười nói:- Mấy người chúng ta đều cảm thấy bài từ này không tồi, có thể đạt hạng nhất, mời Lý quan nhân xem qua.Lý Quỳ nhìn Huyện Úy và Chủ Bộ một chút, hai người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Huyện Thừa.Lý Quỳ liền mở ra nhìn kỹ, bài từ là ‘Chá cô thiên’.‘Chá cô thiên – Dũ Lý xuân’.Dũ lý đông thâm vị phá mai, cô chi thanh sấu nại sương huy.
Lão đào tàn lý vô nhân quản, tuyết lý tiêu sơ tri thủy vi.
Vi vũ quá, tảo xuân hồi, dương hòa tiêu tức tự thiên quy.
Tài căn đa tạ đông quân lực, quỳnh nhị bao hồng nhất dạ phì.Bài ca này là tác phẩm đắc ý của sư phụ Lục Vân học đường trấn Dũ Lý, được học sinh của y lấy ra sử dụng.Lý Quỳ gật đầu:- Lão đào tàn lý vô nhân quản, tuyết lý tiêu sơ tri thủy vi, hai câu này viết không tệ, có chút thú vị, nhưng toàn thơ có vẻ hơi lỗ mãng, lập ý kém cỏi, nói cảnh có thừa mà nói ý không đủ, có thể xếp thứ hai.Mấy người Mã Phù đưa mắt nhìn nhau, đều ngẩn cả người.
Mã Phù hỏi:- Không biết Lý quan nhân cảm thấy ai là số một?Lý Quỳ cầm thơ trong tay đưa cho họ:- Các ngươi nhìn xem bài này của Lý Diên Khánh đi!Du lý văn thônMạc tiếu nông gia tịch tửu hồn, phong niên lưu khách túc kê đồn.Nhi đồng tương kiến tri trú noãn, y quan giản phác cổ phong tồn.Tiêu cổ truy tùy xuân xã cận, nhật tà túy ông phù hồi thôn.Thanh