- Khánh ca nhi, ngươi đang suy nghĩ cái gì?Lý Diên Khánh quay đầu nhìn họ một chút, vẫn không thể rút khỏi suy nghĩ của mình.
Hắn chậm rãi nói:- Ta đang nghĩ, lúc mọi rợ Nữ Chân đánh tới, chúng ta làm thế nào mới có thể giữ được phụ lão hương thân quê quán?- Mọi rợ Nữ Chân?Tất cả mọi người khó hiểu nhìn qua hắn, ngay cả Diêu Đỉnh cũng tràn ngập nghi hoặc trong mắt.- Đó là một bộ lạc hung tàn hơn mọi rợ Khiết Đan gấp mười lần, người Khiết Đan mà chúng ta nhìn thấy kỳ thật đã xuống dốc rồi, chỉ là một con hổ bệnh cao tuổi.
Nhưng mọi rợ Nữ Chân lại là một con hổ mạnh ăn thịt người, nơi nó đi qua, xương trắng khắp nơi, ngàn dặm hoang tàn, một ngày nào đó sẽ giết tới nơi này của chúng ta.- Khánh ca nhi, làm sao ngươi biết được?Nhạc Phi trầm giọng hỏi.Lý Diên Khánh tỉnh ngộ, biết mình nói lỡ miệng.
Hắn do dự một chút nói:- Là Tri Châu Lý quan nhân nói cho ta biết.Mọi người lại trầm mặc lần nữa, lời này xuất phát từ miệng Lý quan nhân, vậy chắc chắn có thể tin tưởng.
Nghĩ tới chiến loạn sắp tới, họ lại tuổi nhỏ bất lực, ngay cả mình cũng không bảo vệ được, nói gì bảo vệ người thân? Mỗi người đều rơi vào mờ mịt.Lúc này, Diêu Đỉnh nói với mọi người:- Làm hết sức mình, nghe mệnh trời.
Các ngươi chỉ cần cố gắng đọc sách, nghi nhàn rỗi luyện tập võ nghệ cường thân kiện thể.
Nếu như… mọi rợ Nữ Chân kia thực sự đánh tới, các ngươi liền cầm đao lên liều mạng, đấu không lại cũng là mệnh trời chú định, bây giờ suy nghĩ tới nó làm gì?Diêu Đỉnh cũng nghĩ thông suốt, trước kia y kiên quyết phản đối học sinh luyện võ, cho rằng luyện võ vô dụng.
Hôm nay khi y chính mắt thấy người Khiết Đan bắn ngựa, nội tâm y nhận phải chấn động mãnh liệt.Y rốt cuộc ý thức được, mình hẳn là cỗ vũ đám học sinh luyện võ cường thân.
Khi mọi rợ phương bắc đánh tới, đám học sinh mới có thể cầm đao tự vệ, mà không phải mặc người tàn sát giống như con ngựa kia.…Trở lại trấn Lộc Sơn đã vào lúc canh ba, Diêu Đỉnh liền sắp xếp đám người ở lại khách sạn.
Lộn xộn ngủ mấy canh giờ, khi tỉnh lại đôi mắt mọi người đều đỏ hồng, xem ra tối qua đều ngủ không được ngon giấc.Dù sao bốn người cũng là thiếu niên, mặc dù hôm qua bị kỵ binh Liêu quốc kích thích, nhưng sau khi ngủ một đêm, họ lại khôi phục thiên tính hoạt bát sáng sủa.- Khánh ca nhi, buổi chiều sau khi tan học tới nhà ta đi!Vương Quý cười hì hì mời Lý Diên Khánh:- Tới hậu viện nhà ta bắn tên, ta lấy mấy người rơm mặc quần áo mọi rợ Khiết Đan ra, mọi người bắn tên hả giận.Lý Diên Khánh gãi đầu:- Hôm nay sợ rằng không được! Vừa mới trở về, ta phải về nhà nhìn xem.- Nói cũng phải, vậy để lần sau đi!Vương Quý chợt nhớ tới chính hắn cũng có việc cần hoàn thành, chỉ sợ không có thời gian mời mọi người bắn tên.
Lúc đầu gã muốn đi mời Nhạc Ngũ ca, lúc này gã liền nuốt thiếp mời trở lại bụng.Hai người mặc quần áo tử tế, tới sân súc miệng rửa mặt.
Vừa vặn Thang Hoài cũng bưng chậu ra, gã lôi kéo Lý Diên Khánh:- Ta nói không sai chứ! Vừa rồi ta đã hỏi Chưởng quỹ, đúng là sứ đoàn Liêu quốc, hôm qua đi qua trấn Lộc Sơn trước chúng ta một bước, nghe nói hơn nghìn người, thanh thế rất lớn.- Ừ! Ngũ ca đâu?Lý Diên Khánh không thấy Nhạc Phi.- Ta ở chỗ này!Lý Diên Khánh quay đầu lại, thấy Nhạc Phi mặc áo đuôi ngắn, chạy vào từ một cánh cửa nhỏ:- Vừa sớm ta đi ra luyện võ!Lý Diên Khánh giơ ngón tay lên, khen ngợi từ đáy lòng:- Ta thực bội phục tính cách nói là làm này của Ngũ ca, ngày mai ta cũng luyện võ sáng sớm.- Ngày mai ta cũng muốn… luyện võ sáng sớm.Vương Quý nói lời này rõ ràng không đủ lực lượng.Nhạc Phi gật đầu nói:- Tối hôm qua ta suy nghĩ một đêm, vẫn là sư phụ nói đúng.
So với đến vực thèm cá, không bằng lui mà kết lưới.
Chuyện lớn thiên hạ chúng ta nói không được, nhưng chúng ta có thể thay đổi bản thân, luyện một thân võ nghệ, tương lai cũng có