Lý Diên Khánh rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, Hồ Thịnh lại chạy, từ xa nghe tiếng gã hô:- Muốn hỏi cái gì, vừa chạy vừa hỏi.Lý Diên Khánh đành phải bước nhanh đi theo.- Đại thúc, vì sao hôm qua chạy rất nhẹ nhàng, hôm nay lại mệt mỏi như vậy!Hồ Thịnh cười ha ha:- Chạy bộ sao có thể không mệt chứ? Chẳng qua ngày hôm qua tích lũy mệt nhọc tới ngày hôm nay, hôm nay ta để ngươi nâng tạ, là phóng thích một phần mệt nhọc trước đó của ngươi, nếu không hôm nay ngươi không chạy được nổi mười dặm.- Nâng tạ đá cũng là nghỉ ngơi sao?- Đương nhiên! Ngươi luyện chữ cũng không phải nghỉ ngơi sao?…- Đại thúc để cho ta chạy bộ là rèn luyện sức chịu đựng của ta đúng không!- Không hổ là người đọc sách, đúng là thông minh.
Hai quân giao chiến, người bị giết hoặc là thể lực không đủ, hoặc là chạy trốn quá chậm.
Chạy bộ vừa rèn luyện thể lực, lại rèn luyện tốc độ, là phương pháp cường thân kiện thể tốt nhất.- Vậy còn lực lượng? Ta làm thế nào tu luyện lực lượng.- Ngươi luyện lực lượng làm gì? Cho dù ngươi luyện cả đời cũng không theo kịp ta.- Thế nhưng mà… không luyện lực lượng ta làm sao đối kháng với mọi rợ Khiết Đan?Hồ Thịnh bỗng nhiên ngừng lại, chăm chú nhìn Lý Diên Khánh nói:- Ngươi so khí lực với Lưu Thừa Hoằng, coi như ngươi dùng toàn bộ lực lượng cũng không sánh bằng một cánh tay của hắn, nhưng ngày đó ngươi thiếu chút nữa phá rách bụng hắn, ngươi quên rồi sao?Lý Diên Khánh hơi hiểu được:- Đại thúc nói là tốc độ của ta nhanh!Hồ Thịnh lại chạy, cười nói với Lý Diên Khánh:- Ngươi có hai thiên phú kinh người, một là nhanh, một là chuẩn, ngươi luyện tập thêm hai thiên phú này, luyện tinh thâm, võ nghệ của ngươi sẽ nổi bật, học nhiều chiêu số như vậy làm gì, giết người chỉ cần một đao là mất mạng.Lý Diên Khánh hai mắt sáng lên:- Đại thúc, ta hiểu được.- Hiểu được là tốt rồi, không nên nói nữa, dùng phương pháp hít thở ta dạy ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng không mệt nữa!Hồ Thịnh tăng tốc độ chạy, Lý Diên Khánh cũng không nói thêm gì nữa, điều chỉnh hô hấp, đi theo đằng sau Hồ Thịnh.
Tuổi còn nhỏ lại không hề tụt hậu, Hồ Thịnh thầm tán dương, lực lĩnh ngộ của đứa trẻ này quá mạnh, tương lai nói không chừng là một nhân vật.…Cứ như vậy, rạng sáng mỗi ngày Lý Diên Khánh đi theo Hồ Thịnh chạy bộ.
Phương pháp hô hấp Hồ Thịnh dạy hắn có thể đề cao rất lớn hiệu suất chạy bộ, thể lực của hắn ngày càng tốt.
Lý Diên Khánh nhanh chóng cảm nhận được chỗ tốt mà chạy bộ mang tới, mỗi ngày tinh thần đầy đủ, thể lực dồi dào, trí nhớ càng thêm tốt hơn, khiến cho hắn đọc sách càng không lao lực.Bắt đầu từ ngày thứ mười một, Hồ Thịnh bắt đầu đeo túi chì trên đùi và cánh tay của hắn, tăng thêm độ khó chạy bộ.
Theo Hồ Thịnh nói, đây là vì để sau này hắn có thể ôm gia tài chạy trốn.Thời gian ngày lại qua ngày, bầu không khí năm mới ngày càng dày đặc, năm mới đầu tiên sau khi Lý Diên Khánh tới triều Tống đã sắp diễn ra.Lý Đại Khí về sớm, gã cũng biết mỗi sáng sớm con trai đi theo Hồ Thịnh chạy bộ, chẳng qua gã cũng không phản đối, chỉ cần không bỏ văn theo võ là được, chạy bộ có thể cường thân kiện thể, có chỗ tốt đối với đọc sách, điểm này Lý Đại Khí thấm sâu trong người, cực kỳ thấu hiểu.Chẳng qua càng đến gần năm mới, Lý Đại Khí càng thêm bận rộn, rất nhiều tộc nhân trở về từ nơi khác, vừa vặn có lợi cho gã tu sửa gia phả, mấy ngày nay gã và Lý Đại Quang đi sớm về trễ.Hai mươi sáu tháng chạp học đường bắt đầu nghỉ, đám học sinh rốt cuộc có thể ở nhà ngủ nướng, nhưng Lý Diên Khánh không có ưu đãi này, một khi đi theo Hồ đại thúc chạy bộ, hắn sẽ không thể dừng lại.Sáng sớm ngày hôm đó, hai người chạy bộ trở về, lúc chia tay Hồ Thịnh cười nói với Lý Diên Khánh:- Hôm nay cần giã bánh mật, ngươi tới giúp đỡ đi!- Được!Lý Diên Khánh rất hưng phấn,