Hồ Thịnh hơi khó xử, đã có phiếu nợ, thiếu nợ thì trả tiền là thiên kinh địa nghĩa rồi, chẳng qua Lý Đại Khí tới huyện thành rồi, tiền này trả thế nào?- Lưu quản gia, Đại Khí tới huyện thành rồi, hôm nào ngươi lại đến đi!Lưu Thừa Hoằng âm hiểm cười:- Ta biết rõ hắn trốn nợ rồi, ta cũng có thể hôm khác lại đến, nhưng hôm nay chó của ta chết rồi, chuyện này liền không dễ làm rồi.
Như vậy đi! Hồ lão đệ làm bảo đảm cho ta, con chó này trị giá ba mươi quan tiền, tính cả phiếu nợ năm mươi quan này, tổng cộng tám ngươi quan tiền, nếu như Lý Đại Khí không trả số tiền này, ngươi trả thay hắn!Lý Diên Khánh nghe gã nói rất vô lại, giấu chuyện cướp đi mười quan tiền, lập tức giận dữ trong lòng, hắn đi lên phía trước nói:- Hồ đại thúc, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, phiếu nợ này là hắn dùng bạo lực ép cha ta viết ra, gọi là tiền thuốc men Đại Hắc cắn thương con hắn, nhưng Đại Hắc căn bản không cắn con hắn, rõ ràng là lừa bịp tiền của cha ta, ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận, về phần con chó này, nó tự xông vào nhà dân, chết là đáng đời!Lưu Thừa Hoằng trợn mắt cá vàng:- Vương bát đản, dám can đảm vu hãm ta, xem ta thu thập ngươi thế nào!Hồ Thịnh vươn tay ôm bả vai Lý Diên Khánh, dựng thẳng thân hình khôi ngô nghiêm nghị nói với Lưu Thừa Hoằng:- Ta sẽ không bảo đảm gì cho ngươi, nhưng Đại Khí phó thác con của hắn cho ta, hôm nay ta sẽ không cho phép ngươi động tới một sợi lông của hắn.Lưu Thừa Hoằng đi cũng không được, ở cũng chẳng xong, quả thực không xuống đài được.
Đúng lúc này, một gã gia đinh thở hồng hộc chạy tới, ôm quyền nói:- Đại quản gia, tế phẩm đều đã tới rồi, lão gia bảo ngài nhanh trở về.Lưu Thừa Hoằng thừa cơ xuống đài, nhe răng nhìn chằm chằm vào Lý Diên Khánh hung ác nói:- Chờ ta xong chuyện tế tự, ta sẽ tới huyện tìm lão tử của ngươi.
Ranh con, ngươi mạnh miệng không sao, xem ta kéo lão tử của ngươi từ trong huyện về tính toán khoản nợ này thế nào.
Giấy trắng mực đen, dù hắn cáo quan cũng vô dụng, cha con các ngươi chuẩn bị đốt giấy để tang đưa ma cho chó của ta đi!- Chúng ta đi!Lưu Thừa Hoằng quay người rời đi.
Bốn gã gia định vội vàng thu dọn xác chó, xám xịt theo đuôi chủ tử.Hồ Thịnh nhíu mày lo lắng, gã hiểu chuyện thế sự, loại chuyện phiếu nợ này rơi vào tay ác bá Lưu Thừa Hoằng, lần này Đại Khí thực sự gặp phiền toái lớn rồi.…Ban đêm, Lý Diên Khánh ôm Đại Hắc ngồi bên hố đất, đôi mắt hắn sáng ngời trong đêm.
Hắn đã không còn thời gian, cũng không có đường lui, trong tuyệt cảnh chỉ có phản kích mới có thể sống sót.Một suy nghĩ tuôn ra trong đầu lúc ở từ đường ban ngày dần dần được hắn nuôi dưỡng thành một kế hoạch.
Hắn cẩn thận tính toán, hoàn thiện chi tiết, không thể xuất hiện chút sơ suất.Lý Diên Khánh chậm rãi nhắm mắt lại, Lưu Thừa Hoằng hôm nay dĩ nhiên muốn nói chuyện đạo lý với Hồ đại thúc, khiến hắn hiểu được một chân lý, trong thế giới mạnh được yếu thua này, muốn phân rõ phải trái với ác nhân, như vậy nhất định phải có nắm đấm cứng hơn hắn, hung ác hơn hắn.Chỉ đọc sách thì không được, chờ sau khi kết thúc chuyện này, hắn cũng phải tìm cơ hội luyện nắm đấm của mình.…Giữa trưa ngày tiếp theo, Lý Diên Khánh lại tới từ đường, chẳng qua hắn không vào từ đường, mà bò lên trên một cây đại thụ quan sát bên trong từ đường, từ đường hôm qua còn vắng lặng hôm nay lại cực kỳ náo nhiệt.Trong sân chất đầy các loại hòm xiểng, hơn mười tộc nhân đang bận rộn trong sân nhỏ và chính đường, có người vẩy nước quét dọn, có người sắp xếp bàn thờ, đặt tế phẩm, có người đang trải thảm.Lý Đại Quang đứng ở cửa ra vào làm bộ hỗ trợ, đôi mắt lại bị hai đàn rượu ngon trong sân ôm lấy, đây chính là rượu trắng Cao Ký nổi danh nhất Tương Châu nha! Mùi rượu xuyên qua lớp bùn che bay ra, chui thẳng vào mũi gã, khiến gã gần như quên mất tộc tế ngày mai.Một gã tộc nhân trẻ tuổi cười trêu ghẹo Lý Đại Quang:- Tứ thúc, đêm nay không có chuột trộm rượu chứ?- Ha ha, làm sao có thể chứ!Lý Đại Quang biểu hiện khí độ tiên phong đạo cốt của gã, vung tay nói:- Đã nhiều năm như vậy, lần nào xuất hiện vấn đề chứ.
Đêm nay Lý Đại Quang ta sẽ nằm ngủ trong chính đường, xem ai dám đến trộm.Mấy người trẻ tuổi cười ha ha:- Lần nào cũng xảy ra vấn đề, chỉ là Tộc trưởng không truy cứu mà thôi.Mặt Lý Đại Quang nóng lên, đành xấu hổ cười khan vài tiếng.Lúc này, một nam tử trung niên sắc mặt nghiêm túc đi ra từ trong chính đường.
Mọi người vội vàng cúi đầu, không dám đùa giỡn nữa.
Gã gọi Lý Văn Quý, là Tam đệ của Tộc trưởng Lý Văn Hữu, tế tự lần này là do gã toàn quyền phụ trách.Gã hỏi Lý Đại Quang:- Lão Tứ, tối qua chính đường không có động tĩnh gì chứ?Lý Đại Quang vội vàng cười nói:- Không có bất cứ điều gì khác thường, xin Tam ca yên tâm!Lý Văn Quý quay đầu lại nhìn thoáng qua linh bài bằng gỗ tử đàn trên bàn thờ,