Đại Nhàn lại như cười như không nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, nhích tới gần hắn một chút:- Tiểu đệ đệ đừng nhúc nhích! Tỷ tỷ nói thầm với ngươi.Đại Nhạn ngoài miệng dỗ dành Lý Diên Khánh, bỗng nhiên khẽ vươn tay, nắm chặt lỗ tai Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh sớm nhìn ra động cơ của nàng không tốt, không chờ nàng bắt được, liền nghiêng người tránh ra.Đại Nhạn nắm hụt, hận đến giậm chân một cái, nhào tới Lý Diên Khánh giống như con mèo, trong miệng thì mắng:- Con khỉ chết này, dám để ta gọi ngươi thúc thúc, xem ta thu thập ngươi thế nào!- A tỷ đừng đánh nữa, thúc thúc sẽ tức giận.Muội muội Hỉ Thước gấp đến độ giậm chân.Thân hình Lý Diên Khánh cực nhanh, nhanh chóng trốn tránh, chuyển tới cửa, hắn lại lấy ra mười văn tiền, lắc lắc trong tay, cười hì hì nói:- Cũng không phải để ngươi gọi không, gọi ta một tiếng Khánh thúc, mười văn tiền này cho ngươi.Đại Nhạn nhìn thấy mười văn tiền, mắt nàng sáng lên, lửa giận trong lòng lập tức tan biến không thấy bóng dáng tăm hoi.
Vừa rồi Lý Diên Khánh cho nàng hai mươi văn tiền, có thể mua trâm đồng, lần đầu tiên nàng nhận được nhiều tiền mừng tuổi như vậy.Gia cảnh nàng tương đối nghèo, cha mẹ hận không thể tách một văn tiền ra thành hai nửa để dùng, cho dù có chút đồ tốt đều cho đệ đệ, không tới lượt hai tỷ muội các nàng, bộ quần áo mới này là cữu cữu mua cho các nàng.Tiền mừng tuổi cũng chỉ một hai văn, ngẫu nhiên cữu cữu ở kinh thành tới mới nhiều hơn một chút, lập tức có được nhiều tiền giống như hôm nay, nàng chưa từng có.Nàng nhìn chằm chằm mười văn tiền trong tay Lý Diên Khánh, trong lòng đang tính toán làm sao lấy được mười văn tiền của tên ngốc này vào tay, có mười văn tiền này nàng lại có thể mua hoa lụa rồi.Nàng tươi cười dỗ Lý Diên Khánh nói:- Đệ đệ tốt, ngươi cho tỷ tỷ tiền, tỷ tỷ sẽ không tức giận, đi móc trứng chim với ngươi!- Không được! Quy củ tôn kính trưởng bối ngay ở nơi này, mẹ ngươi gọi ta là huynh đệ, ngươi phải gọi ta Khánh thúc.Đại Nhạn do dự, Lý Diên Khánh thấy nàng sắp đầu hàng, liền cười nói:- Nếu không muốn gọi thì thôi, ta không miến cưỡng ngươi.Nói xong, hắn muốn cất tiền về túi, Đại Nhạn quýnh lên trong lòng, cuối cùng hô:- Khánh… thúc!- Như vậy là được rồi! Tôn kính trưởng bối, lại có chỗ tốt, cớ sao mà không làm?Đại Nhạn cầm mười văn tiền, sợ Lý Diên Khánh đổi ý, cũng không quan tâm mắng hai câu liền chạy đi như bay.
Hỉ Thước cũng muốn chạy theo tỷ tỷ, Lý Diên Khánh kéo nàng lại cười nói:- Chờ một chút, ta cũng cho ngươi mười văn tiền.Hỉ Thước liên tục khoát tay:- Ta không muốn, gọi thúc thúc là đương nhiên, sao có thể đòi tiền?Lý Diên Khánh thấy nàng nhu thuận hiểu chuyện, trong lòng cũng thích, liền mạnh mẽ nhét mười văn tiền vào bàn tay nhỏ bé của nàng:- Cho ngươi đi mua đường ăn!- Tạ ơn Khánh thúc!Hỉ Thước tươi cười rạng rỡ, nhận tiền liền chạy ra ngoài đuổi theo tỷ tỷ.Lý Diên Khánh thấy hai tỷ muội chạy xa, lúc này mới tĩnh tâm, bắt đầu làm bài tập.…Lúc chạng vạng tối buổi chiều, Lý Đông Đông đến mời Lý Diên Khánh ăn cơm.
Lúc này Lý Diên Khánh đã làm xong bài tập, đang xem thanh đoản kiếm này.- Nếu Khánh đệ thích chuôi kiếm này, liền tặng nó cho ngươi!Lý Đông Đông đi vào nhà cười nói.- Vậy sao được!- Đây là kiếm của Đại bá ta, hắn coi như bảo bối, sau khi hắn tạ thế, chuôi kiếm này không ai muốn dùng.
Phụ thân ta thích thu thập đồ cũ, liền mang nó về, ta sợ ngươi ghét bỏ, nếu ngươi không chê, liền tặng cho ngươi.- Vậy ta liền không khách khí!Lý Diên Khánh vui mừng, lần này không đi uổng phí, dĩ nhiên được thanh kiếm tốt.Lúc này Lý Đông Đông kéo Lý Diên Khánh cười nói:- Sắp mở bàn rồi, đang chờ ngươi, đi nhanh đi!Lý Diên Khánh bỏ thanh kiếm vào túi sách của mình, đi theo Lý Đông Đông tới đại đường phía trước, hắn cười hỏi:- Tộc trưởng tới rồi sao?- Đã sớm tới rồi, khế ước cũng đã ký xong, cha ngươi để chúng ta không nên quấy rầy ngươi, cho nên không có gọi ngươi.Lý Diên Khánh cũng không lo lắng, hôm qua hắn lại tới trấn Lộc Sơn một chuyến, nhìn