- Thuộc hạ tạm thời không biết.Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, nghe một giọng thô lỗ quát:- Trên người lại có mùi rượu, hai tên khốn các ngươi dám trốn ta đi uống rượu, trước ăn ta một quyền!- Tam Lang, không nên ồn ào!Tống Giang giận dữ mắng một tiếng, bên ngoài lập tức an tĩnh lại.Lúc này, cửa mở, huynh đệ Nguyễn thị đi vào từ bên ngoài, phía sau còn có một đại hán mặt đen râu quai nón đi theo, đầu đội khăn cỏ hai sừng, vẻ mặt hậm hực.
Người này tên là Lý Quỳ, vốn là một nha dịch ở Vận Thành, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, đi theo Tống Giang trốn vào Lương Sơn Bạc, là thủ lĩnh Nha Binh của Tống Giang.
Lần này Tống Giang cũng mang theo gã đến Thang Âm.Nguyễn Tiểu Nhị cười nói:- Đại ca, chúng ta trở về rồi.Tống Giang cũng ngửi thấy mùi rượu trên người họ, liền cười hỏi:- Các ngươi tham gia tết Thổ Địa ở nơi nào?- Chúng ta tham gia tết Thổ Địa trấn Lộc Sơn, nhưng tạm thời không tra được tung tích của Hỗ Thành.Đái Tông bên cạnh nói:- Ta lại tra được ra hắn, hắn giấu ở thôn Lý Văn, chỉ là năm năm trước đã mất tích rồi.Huynh đệ Nguyễn thị nhìn nhau, Nguyễn Tiểu Ngũ cười nói:- Thực đúng dịp, hôm nay chúng ta uống rượu trong lều Thổ Địa của thôn Lý Văn, gặp được một thiếu lang tiễn pháp cao minh, mời chúng ta uống rượu.Tống Giang hơi động lòng, lại hỏi:- Vậy các ngươi có nghe được gì ở thôn Lý Văn không?- Thuộc hạ hỏi Bảo Chính của họ, thôn họ không có người nào họ Hỗ, lại có hán tử gọi là Hồ Thịnh hơi giống người chúng ta muốn tìm.Tống Giang đứng dậy, vội nói với hai người:- Hồ Thịnh này chính là Hỗ Thành, Bảo Chính có nói hắn đi nơi nào hay không?Nguyễn Tiểu Nhị ngây ra một chút, lắc đầu nói:- Bảo Chính nói bình thường Hồ Thịnh rất ít xuất hiện, hàng xóm của hắn chính là thiếu lang tiễn pháp cao cường kia, về sau chúng ta lại hỏi hắn, hắn cũng không biết gia đình Hồ Thịnh đi nơi nào!Đái Tông bên cạnh như có suy nghĩ cười nói:- Các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Một Hỗ Thành võ nghệ cao cường, hàng xóm của hắn lại là một thiếu lang tiễn pháp cao cường, hai việc này có liên quan hay không?Đái Tông nói tới tâm khảm của Tống Giang, gã cũng đang hoài nghi tiễn pháp của thiếu lang có liên quan tới Hỗ Thành, gã chậm rãi gật đầu nói:- Coi như tiễn pháp của thiếu lang kia không liên quan tới Hỗ Thành, nhưng họ đã là hàng xóm, vậy hắn nhất định biết manh mối của Hỗ Thành, hiện giờ ta sẽ đi bái phỏng hắn.Lý Quỳ ở cửa ra vào bỗng nhiên cao giọng nói:- Một thằng nhóc còn cần ca ca bái phỏng hắn? Một sợi dây thừng của ta trói hắn đến là được.Huynh đệ Nguyễn thị giận dữ, trợn mắt nhìn gã.
Tống Giang khoát tay:- Đừng làm loạn, nơi này không phải Vận Châu, nếu kinh động tới quan phủ, chúng ta không chịu nổi.Đêm đã khuya, Lý Diên Khánh còn múa bút viết chữ trước bàn, hắn đã tỉnh táo lại khỏi sự hưng phấn trong tết Thổ Địa, hai ngày nữa họ sẽ tham gia thi huyện, mặc dù thi huyện không phải chướng ngại với hắn, nhưng bài tập sư phụ bố trí hắn đều nghiêm túc làm xong, lại viết thêm một ngàn chữ hắn có thể hoàn thành bài tập ngày hôm nay.Lúc này Lý Diên Khánh bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn mới nhớ tới Trung thúc đã say ngã, không cách nào mở cửa thay mình.
Hắn đặt bút xuống, phủ thêm một chiếc áo khoác, bước nhanh tới cửa lớn ngoài sân.Mở cửa, liền thấy một đám người đứng đầy ngoài cửa, Lý Diên Khánh sửng sốt một chút:- Các ngươi là…Nguyễn Tiểu Nhị bên cạnh đi tới phía trước, ôm quyền cười nói:- Tiểu ca, là chúng ta!- Hóa ra là Nguyễn đại ca, mấy vị này là?Lý Diên Khánh nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh gã, nhất là hán tử mặt đen râu quai nón khiến hắn cực kỳ ấn tượng.Tống Giang đi tới phía trước ôm quyền khẽ cười nói:- Tại hạ Tống Giang Vận Châu, mạo muội tới bái phỏng tiểu quan nhân!- Hóa ra ngươi chính là…Lý Diên Khánh thiếu chút nữa nói ‘Sơn Đông Cập Thì Vũ Tống Công Minh’.
Hắn cắn môi, liên tục nói với mình, đây không phải Thủy Hử, đây là Tống Giang thực sự trong lịch sử.- Hóa ra là Tống quan