- Hôm nay ngươi sẽ rời khỏi học đường Lộc Sơn, ta còn nhớ rõ năm năm trước ta hỏi ngươi, tại sao muốn đọc sách, ngươi nói là để đọc càng nhiều sách! Nếu như hôm nay ta hỏi lại ngươi vấn đề này, ngươi sẽ trả lời thế nào?Diêu Đỉnh nói rất chậm, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ mong đợi.
Lý Diên Khánh không trả lời, vấn đề này hắn vẫn luôn suy nghĩ, nhưng đến giờ cũng không nghĩ ra một đáp án hoàn chỉnh.
Hắn hi vọng có thể thi đậu Tiến sĩ, hoàn thành giấc mơ tha thiết của người đọc sách là tên đề bảng vàng, thực hiện tâm nguyện nhiều năm của phụ thân và sư phụ.
Hắn cũng hi vọng thể góp một phần lực lượng của mình vào thời đại tai nạn sắp tới.- Đây đều là chuyện hắn muốn làm, nhưng lại không hoàn toàn, giống như từng mảnh hình ghép, chúng chỉ là một mảnh trong đó, nhưng lại không biểu hiện ra toàn cảnh.
Bản thân Lý Diên Khánh cũng không rõ toàn cảnh là gì?Trầm mặc thật lâu, Lý Diên Khánh cúi đầu xuống, áy náy nói:- Sư phụ, chính ta cũng không biết!Diêu Đỉnh không thất vọng, đôi mắt y bắt đầu lóe ra một tia sáng, nếp nhăn trên mặt để lộ ra nụ cười:- Thật ra đây chính là đáp an ta muốn.Lý Diên Khánh khẽ giật mình, không rõ vì sao sư phụ nói như vậy.
Diêu Đỉnh kéo tay hắn chậm rãi nói:- Trấn Lộc Sơn chỉ là một sơn cốc nho nhỏ, khi ngươi đi ra khỏi sơn cốc, sẽ thấy núi lớn trắng ngần liên miên bất tận, khi ngươi ra khỏi núi lớn, ngươi lại phát hiện bên ngoài là một bình nguyên nhìn như vô tận, khi ngươi đi xuyên qua bình nguyên, vượt sông lớn, ngươi sẽ lại thấy biển cả sóng dậy gió thổi, chỉ có đến lúc đó, ngươi mới hiểu được năm đó tại sao mình muốn đọc sách? Chỉ tiếc đến ngày đó có thể ta đã không nghe được đáp án của ngươi, hi vọng ngươi đừng quên lời nhắc nhở của một ông lão đối với ngươi.Lý Diên Khánh quỳ gối trước mặt sư phụ, nước mắt tuôn mãnh liệt, nghẹn ngào nói:- Sư phụ nhân định phải sống lâu trăm tuổi, chờ Diên Khánh trở về nói đáp án cho sư phụ!Diêu Đỉnh từ ái vuốt ve đầu ái đồ:- Đi thôi! Đi thi hạng nhất Huyện Học cho ta, đi thi đậu cử nhân cho ta, thi đậu tiến sĩ, để tấm lưng còng của sư phụ có thể dựng thẳng lên lần nữa.- Sư phụ bảo trọng!Lý Diên Khánh nặng nề dập đầu ba cái, đứng dậy bước nhanh rời khỏi học đường Lộc Sơn.
Diêu Đỉnh nhìn đồ nhi rời khỏi học đường, đôi mắt già nua của y tràn ngập kỳ vọng.Một khắ sau, hai mươi mấy học sinh trấn Lộc Sơn phân biệt ngồi sáu chiếc xe bò, kết bạn tới huyện thành tham gia thi huyện.
Lần này Diêu Đỉnh không đi theo, y đã ghi danh thay đám học sinh, cuối cùng phải xem đám học sinh tự mình phát huy.Tâm tình của mỗi học sinh đều rất phức tạp, đây là khảo nghiệm đầu tiên trong đời họ.
Thi được Huyện Học, có nghĩa họ có thể tiếp tục học sâu hơn, hai năm sau, hoặc tham gia thi phát giải, hoặc đi tham gia thi Châu Học, có thể tiếp tục lữ trình cuộc đời họ.Nếu như không thi đậu Huyện Học, phần lớn sẽ phải cáo biệt kiếp sống đọc sách, hoặc về nhà trồng trọt, hoặc ra ngoài kinh thương, đi một con đường đời khác.Bốn người Lý Diên Khánh ngồi trong chiếc xe bò thứ hai, Lý Nhị cũng ngồi chung một chỗ với họ.
Chẳng qua Lý Nhị không quá uể oải, gã cười nói với mọi người:- Tộc trưởng đã liên hệ trước cho ta, nếu như không thi đậu Huyện Học, ta sẽ tới thư viện An Dương đọc sách, hai năm sau cũng có thể tham gia thi Châu Học.Thư viện An Dương là trường học tư nhân sáng lập, thuộc về trường học đồng cấp với Huyện Học, còn xa mới có thể đánh đồng với bốn thư viện lớn trong thiên hạ, chẳng qua cũng là thư viện tương đối nổi danh ở Tương Châu, hai mươi năm trước do một quan viên lui sĩ khởi đầu, Lý Phong trưởng tôn của Lý Văn Quý cũng tới đây đọc sách.Câu nói của Lý Nhị thực ra là nói cho Lý Diên Khánh nghe, trong lòng gã hơi đắc ý, Tộc trưởng cũng không phải chỉ quan tâm một mình Khánh ca nhi,