Trương Hiển cũng cười nói đáp lại:- Diên Khánh huynh không phải cũng muốn tham gia thi phát giải chứ?- Chúng ta vừa vặn cùng nhau đi An Dương!- Đến lúc đó tiểu đệ nhất định phải thỉnh giáo học thức với Diên Khánh huynh.- Đâu có! Đâu có! Hiền đệ quá khiêm tốn rồi.Hai người xưng huynh gọi đệ ở đây, gặp nhau hận muộn.
Giám khảo giữ cửa bên kia lại vội, hô lớn:- Hai người các ngươi, muốn thi hay không!Lúc này, Lý Diên Khánh thấy Lý Bảo Nhi không còn đứng ở cửa ra vào, hắn liền tăng tốc đi vào trong Huyện Học.Lý Diên Khánh vừa ngồi xuống chỗ của mình, tiếng chuông chuẩn bị thi liền gõ, đám học sinh có một khắc đồng hồ chuẩn bị, chủ yêu là thời gian đủ để họ mài mực, tuyên bố quy tắc cuộc thi.
Đám học sinh vội vàng cầm nghiên mực của bản thân ra, cẩn thận cho thêm nước, bắt đầu mài mực.Lúc này mấy quan chủ khảo bắt đầu phát bài thi, bài thi tổng cộng có ba trang lớn, hai mươi đề, nội dung liên quan tới Luận Ngữ, Mạnh Tử và Hiếu Kinh, không chỉ có thuộc kinh, còn thi giải thích, là thi xem học sinh lý giải đoạn văn này ra sao.Có đề mục còn yêu cầu dùng lịch sử thật sự để trình bày.Số lượng đề rất lớn, phải kiểm tra tám canh giờ cũng chính là mười sáu tiếng, trong đó ngoại trừ đi nhà xí ra, không có cơ hội rời bàn, chẳng qua đối với đám học sinh chuẩn bị mấy năm mà nói, độ khó cũng không lớn, chỉ là yêu cầu rất cao đối với thư pháp, nếu như học sinh không trúng tuyển, đó chính là thư pháp không tốt.Lý Diên Khánh vừa mài mục vừa nhìn đề mục, đề thứ nhất chỉ có một câu:- Tống nhân hữu mẫn kỳ miêu chi bất trường nhi yết chi giả (Có người nước Tống lo cây lúa non của mình không lớn nên nhón cao nó lên), để thí sinh bù trước đắp sau.Đây là chương thứ hai trong Mạnh Tử - Công Tôn Sửu Thượng.
Nếu như học sinh không hiểu quy tắc, nói không chừng sẽ bù đắp cả bản Công Tôn Sửu Thượng, nhưng trên thực tế chỉ yêu cầu bù đắp chương hai là được.Lý Diên Khánh lại tiếp tục xem đề, tất cả đề mục đều không khó, sư phụ đều đã nói qua.
Lúc này quan chủ khảo cao giọng nói:- Tiếp theo tuyên bố quy tắc, hết thảy mười ba chương.
Thứ nhất, kiểu chữ là chữ Khải hoặc là hành giai, yêu cầu chữ viết rõ ràng, kiểu chữ đoan chính, cả bài không thể vượt qua năm chỗ xóa sử.
Thứ hai, tất cả thí sinh đều có hộ tịch bản huyện, người mượn hộ tịch để thi coi như gian lận.
Thứ ba, người đã thi đậu những năm trước không thể thi lại…Quy tắc mỗi năm đều như thế, phần lớn thí sinh cũng không nghe, mà nắm thời gian xem đề, tám canh giờ thi hai mươi đề, một canh giờ phải làm hai đề rưỡi, thời gian tương đối căng thẳng.Lúc này, đọc quy tắc xong, quan chủ khảo gõ chuông một tiếng, bắt đầu thi huyện.Lý Diên Khánh nâng bút bắt đầu làm đề thứ nhất, chương hai Mạnh Tử Công Tôn Sửu Thượng.Công Tôn Sửu viết: Phu tử được cất nhắc lên ngôi khanh tướng nước Tề, có dịp đem đạo ra thi thố, tuy nhờ vậy mà giúp vua Tề làm bá, làm vương chẳng có gì lạ, nhưng như thế thầy có động tâm hay không?Mạnh Tử đáp: Không.
Từ hồi 40 tuổi ta không còn động tâm nữa.Nói: Nếu vậy Phu tử vượt Mạnh Bôn rất xa vậy.Đáp: Việc đó chẳng khó gì.
Cáo Tử còn không động tâm trước ta nữa.Hỏi: Việc không động tâm có quy tắc chăng?…Huyện Thang Âm thi không phải thi cử do vương triều Đại Tống pháp định, nó chỉ là thi nhập học của huyện Thang Âm, chẳng qua đối với rất nhiều học sinh thiếu niên các tiểu học đường Thang Âm mà nói, cuộc thi này tuyện đối không nhẹ nhõm hơn thi Châu, thậm chí có hơn mà không kém.Người nhà có tiến trợ học có thể đơn giản hơn một chút, hàng năm bỏ ra một trăm quan tiền có thể nhận được tư cách ưu tiên nhập học, đương nhiên chỉ là tư cách, tiền đề vẫn phải thông qua việc thi cơ bản nhất, cũng chính là không xem thư pháp, hai mười đề đáp được mười đề