Hắn Muốn Giống Một Thân Cây

Chương 1 (2)


trước sau

Lần thứ tư bị từ chối, đây là đả kích rất lớn đối với một người mới. Cô có chút ủ rũ. May mắn thay, người quay phim bên cạnh đã an ủi cô vài câu, nếu không cô phát khóc mất. Cuối cùng, sau khi phỏng vấn một người phụ nữ, Thẩm Oánh cũng nhận được một chút khích lệ.

Người phụ nữ đó có lẽ đã quen với việc nhìn thấy các phóng viên nên không hề rụt rè khi đối diện với ống kính. Cuộc phỏng vấn kéo dài nửa tiếng nhanh chóng kết thúc.

Sau khi ghi hình, người phụ nữ đã đưa Thẩm Oánh và nhóm của cô đến điểm chăm sóc bệnh nhân AIDS thuộc trạm phòng chống dịch của quận.

- Đây là tất cả những người đã bị nhiễm bệnh vào thời điểm đó. – Khi nói điều này, giọng người phụ nữ có chút thê

lương. Bản thân người phụ nữ này cũng là bệnh nhân AIDS lâu năm, dựa vào thuốc trợ cấp để chữa bệnh.

Thẩm Oánh được dẫn tới phòng bệnh, cô cắm micro vào máy quay, chuẩn bị phỏng vấn từng bệnh nhân ở đây.

Từ Dân Thành có chút bực bội khi nhìn thấy Thẩm Oánh. Anh khó chịu với những phóng viên như vậy. Những người này luôn lấy danh nghĩa đạo đức để phán xét họ.

Thẩm Oánh ngồi trước mặt một bệnh nhân và bắt đầu phỏng vấn ông ta.

Mọi người xung quanh ngừng bàn tán khi thấy phóng viên đến. Tất cả đều nhìn Thẩm Oánh và người được phỏng vấn, kể cả Từ Dân Thành.

-------------------------

-Một lần bán máu được bao nhiêu tiền?

-Bốn mươi lăm tệ.

-Lúc ấy đó là một khoản tiền rất lớn?

-Không phải, chúng tôi là nông dân, bốn mươi lăm tệ đủ dùng vài tháng nhưng bọn nhỏ phải đi học nên mới bán.

-Ông đã bao giờ nghĩ đến sẽ bị mắc căn bệnh này chưa?

-Chưa từng nghĩ tới, chưa từng nghĩ tới... Hiện tại hối hận cũng đã muộn.

Sau khi phỏng vấn xong, Thẩm Oánh tìm người tiếp theo. Thật trùng hợp, người mà lần này Thẩm Oánh tìm chính là người đàn ông được Từ Dân Thành chăm sóc.

Khi cô cầm micro đi ngang qua, Thẩm Oánh nhìn thấy Từ Dân Thành. Từ Dân Thành rất nổi bật nên Thẩm Oánh đã nhận ra anh trong nháy mắt. Chú này chính là người đã từ chối phỏng vấn. Tất nhiên cô sẽ không thích người vừa từ chối mình.

----------------------------

Người đàn ông trung
niên mà Thẩm Oánh phỏng vấn họ Trương, ngoài 50 tuổi và đã mắc bệnh AIDS được 5 năm.

-Tại sao lúc đó ông lại bán máu?

-Aiz! Tôi không có tiền. Lúc đó con trai tôi thi đậu trường cấp 3. Tôi mừng quá nên muốn nó được đi học tiếp.

-Muốn bọn nhỏ được đi học, muốn có tiền ngay nên ông bán, đúng không?

-Vâng, vâng, tôi đã xắn tay áo và làm giàu. Đó là những gì người ở trạm máu nói lúc đó.

-Hồi đó lấy máu như thế nào?

-Anh ta lấy một bơm tiêm, rút máu ra rồi lại lấy tiếp.

-Sau đó có thay bơm tiêm mới không? Hay nhiều người sử dụng một cái?

-Một ngày rửa một lần là tốt rồi. Còn mỗi ngày thay một kim.

-Ông đã bao giờ nghĩ về việc không hợp vệ sinh chưa?

-Lúc đó tôi không nghĩ đến điều này. Chúng tôi là những người nông dân, đâu nghĩ được nhiều như vậy. Chúng tôi

chỉ biết rằng bán máu là kiếm được tiền.

-Vậy ông...

Thẩm Oánh định hỏi câu tiếp theo nhưng bị một giọng nói sắc bén cắt ngang:

-Hết chưa?

Thẩm Oánh kinh ngạc nhìn người đàn ông cao lớn. Từ Dân Thành đá máy quay phim đối diện, nói:

- Các người đủ chưa? Hỏi tới hỏi lui có thể giải quyết được việc này sao?

Tuy thời gian Thẩm Oánh đến làm việc ở đài truyền hình chưa được bao lâu nhưng cô cũng đã thực hiện không ít cuộc phỏng vấn.

Trong cuộc phỏng vấn, cô cũng gặp phải những người đặc biệt bài xích với giới truyền thông, nhiều nhất là những người đó sẽ không nhận lời phỏng vấn chứ không trực tiếp đánh sập máy móc như Từ Dân Thành.

Truyện convert hay : Đan Đạo Tông Sư

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện