Hắn Muốn Giống Một Thân Cây

Chương 4 (2)


trước sau

Được trưởng bối khen ngợi, Thẩm Oánh ngượng ngùng cười.

- Con trai của chú sẽ tốt hơn cháu, cháu tin em ấy.

Anh Thành cười hạnh phúc. Anh ấy từ đầu đến cuối đều mang bộ dạng lạc quan.

Mãi cho đến khi các vấn đề được hỏi xong, Thẩm Oánh không nghe thấy lời phàn nàn nào từ anh ta.

Trên thực tế, việc phàn nàn về loại bệnh tật này là điều bình thường.

Thẩm Oánh cũng đã phỏng vấn hơn mười người, và anh Thành là người duy nhất mỉm cười từ đầu đến cuối.

Thẩm Oánh nghĩ, anh hẳn là một người có tín ngưỡng.

Trước đây, có một triết học gia đã nói rằng những người có tín ngưỡng không sợ chết.

Kết thúc cuộc phỏng vấn, người quay phim cất máy đi.

Thẩm Oánh bí mật hỏi anh Thành:

- Chú, chú có oán giận về căn bệnh này không?

Anh Thành vẫn cười, nói:

- Có chứ, sao mà không có được.

Thẩm Oánh hỏi:

- Vậy chú điều chỉnh nó như thế nào?

Anh Thành nói:

- Cũng không cần điều chỉnh, chính là tự trách mình. Nếu không tham lam những thứ rẻ tiền, cũng sẽ không bị nhiễm loại bệnh như vậy, đều là oán chính mình cho nên không có biện pháp. Đây là số mệnh.

Thẩm Oánh nghe anh ta nói, có chút chua xót.

Trên thực tế, không ai sai cả.

Thực sự, không ai sai cả.

Chỉ là tạo hóa trêu người.

Sau khi phỏng vấn xong, tâm trạng của Thẩm Oánh có chút không ổn, cô trốn vào trong xe, khóc rất lâu.

Anh quay phim nhìn cô liên tiếp lắc đầu.

Suy cho cùng cũng là một cô gái trẻ mới bước vào xã hội, nếu chưa trải qua những cơn bão lớn thì không thể nào chịu được.

Bởi vì cảm xúc của Thẩm Oánh không ổn nên buổi sáng chỉ phỏng vấn được một người là anh Thành.

Thẩm Oánh khóc xong đã 11 giờ rưỡi, cả nhóm đi tìm quán ăn cơm.

Quán ven đường đối diện với nhà thờ, Thẩm Oánh và một vài người trong tổ quay phim ngồi ở quán, gọi một số món rồi bắt đầu trò chuyện.

Một người nói với Thẩm Oánh:

- Tiểu Oánh, em không thể luôn như thế này được."

Thẩm Oánh cười ngượng ngùng:

- Hôm nay em không khống chế được, về sau em sẽ chú ý. Khẳng định sẽ không làm xấu mặt mọi người.

Anh quay phim lại nói:

- Không phải là vấn đề làm xấu mặt. Em sẽ biết sau khi em làm công việc này trong một thời gian dài.

Thẩm Oánh:

- Hả?

Người quay phim:

- Trên đời này có rất nhiều thứ tuyệt vọng, sau này còn phải phỏng vấn rất nhiều, nếu lần nào cũng khóc, nhất định về sau sẽ không khóc được.

Thẩm Oánh thụ giáo gật gật đầu:

- Em biết, em sẽ cố gắng kiểm soát.

Cảm xúc không thể kiểm soát.

Khi sự thương cảm dâng tràn, thực sự rất muốn khóc.

Thật kì lạ.

Khi Thẩm Oánh nhìn những người đó khóc lóc kể lể, cô sẽ không thông cảm. Cô chỉ cảm thấy thương cảm, xót xa với những người điềm đạm và hiền lành.

Ví dụ như Từ Dân Thành hay anh Thành hôm nay.

***

Các món ăn và phở đã được bưng lên. Đi làm cả buổi sáng nên ai cũng mệt.

Cảm xúc Thẩm Oánh không
tốt, ăn gì cũng cảm thấy không có mùi vị.

Trước khi đến quận, Thẩm Oánh luôn muốn làm một chủ đề hoành tráng. Loại chương trình có ý nghĩa nhân văn lớn là loại ăn khách ngay lập tức. Nhưng bây giờ, quan niệm của cô đã thay đổi.

***

Sau bữa trưa, Thẩm Oánh và nhóm của cô lại đến trạm phòng chống dịch.

Khi họ đến, lại có một người vừa tử vong tại trạm.

Thẩm Oánh nhìn hai người khiêng cáng đem vải trắng che người rồi khiêng ra ngoài. Cô muốn tiến đến để phỏng vấn nhưng không thể di chuyển chân của mình được.

Ngay lúc đó, cô hơi do dự. Cô không biết mình nên theo đuổi sự thật hay dành cho người đã khuất sự tôn trọng cơ bản nhất.

Đối với người làm truyền thông, việc tìm ra chân tướng sự việc là bản chất công việc của họ nhưng tìm ra sự thật bằng một cách thái quá… dường như sẽ gây tổn hại lớn cho các bên liên quan.

Anh quay phim nhìn Thẩm Oánh đang đứng yên, liền nhanh chóng nhắc nhở cô:

- Thẩm Oánh, em nhanh lên! Đi lên hỏi đi!

Thẩm Oánh dũng cảm bước tới chặn người khiêng cáng:

- Người này có phải cũng mất vì bệnh AIDS?

Người khiêng cáng nói:

- Ừ, vừa xong. Bây giờ đưa đi hỏa táng.

Thẩm Oánh lại hỏi:

- Ngày nào cũng có người mất sao?

- Người này đã chết rồi, cô không thể im lặng được sao? - Người khiêng cáng chưa kịp trả lời đã bị giọng nói của Từ Dân Thành cắt ngang.

Từ Dân Thành vừa từ nhà thờ chạy tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Anh bước tới và nhìn Thẩm Oánh, trong mắt đầy tức giận:

- Cô nghiện việc đào vết thương của người khác lên sao?

Thẩm Oánh theo bản năng giải thích:

- Tôi không có… Tôi chỉ hỏi…

Từ Dân Thành nhìn cô, lạnh lùng nói:

- Cô thật vô dụng.

Truyện convert hay : Hoàng Hà Phục Yêu Truyền

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện