Sau khi được Nội các phê duyệt, Hứa Liêm ở lại trạm trung chuyển dưỡng thương thêm một tuần.
Nơi đây mỗi ngày đều có tin tức như hoa tuyết dũng mãnh tràn về, muốn vào trạm phải liên tục thẩm tra đối chiếu danh tính.
Đoạn Trạch đã được đón đi, nên dù là Tô Việt Nhiên cũng chưa có cách nhét bác sĩ vào trạm.
Cũng may còn có Colin.
Anh ta khác với Hứa Liêm, người kia là vì đắc tội Triệu Lộc Sơn nên mới bị "sung quân" tới đây, mà bản thân anh ta đã ở trạm trung chuyển suốt 5 năm.
Tuy hai người mới chỉ cộng tác mấy tháng, số lần giao lưu rất ít, nhưng không biết sao khi Đoạn Trù muốn đem một ít thuốc đặc trị gửi cho Hứa Liêm liền ưu tiên lựa chọn Colin, chàng trai trẻ với vẻ mặt ôn hoà, như tinh vân mềm mại rải rác trong vũ trụ.
" Thiếu tá, đây là thuốc ngày hôm nay.
" Colin bước vào văn phòng, đặt hộp thuốc lót dưới tập văn kiện, đem chúng giao cho Hứa Liêm.
Hiện nơi này không được phép gián đoạn camera theo dõi, cũng may lúc nói chuyện hạ thấp giọng, sẽ không bị ghi lại.
Hứa Liêm cầm số liệu được in ra, thấy thế hơi mỉm cười.
Colin có chút sửng sốt, hắn lần đầu tiên thấy kiểu cười này, không phải lạnh lẽo trống rỗng, mà như nắng ấm rơi vào rừng rậm, trải qua tầng tầng sàng lọc, lưu lại ánh sáng ấm áp rực rỡ nhất, bừng bừng sinh cơ.
Khó trách, Colin nghĩ bụng, khó trách thượng tướng thích thiếu tá đến thế.
Đoạn Trù thích Hứa Liêm, mặc cho Tinh Võng biến tướng nói quan hệ hai người nát bét đến cỡ nào, Colin cũng chưa bao giờ hoài nghi.
Đồng dạng tin tưởng bọn họ là chân ái còn có nghị viên phu nhân nhà Lục Tư Ân - Julian.
Julian thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nếu không có Hứa Liêm và Đoạn Trù, cô chắc chắn đã mất mạng trong vụ nổ ấy, chứ đừng nói còn hạ sinh một công chúa nhỏ.
Thời đại tinh tế đã không còn cần ở cữ lâu như trước, Julian tu dưỡng nửa tháng đã hoàn toàn hồi phục, cô nhớ thương chàng trai trẻ băng qua khói lửa súng đạn ngày ấy, vì thế chọn hôm nay mang theo canh gà tới cửa.
Cô lấy được giấy thông hành từ tay ông xã, sẽ không bị ngăn trở khi đến trạm, nhưng nhất định sẽ có người trông thấy.
" Lục phu nhân? " Hứa Liêm thấy sắc mặt cô ấy hồng hào bóng nhuận, không còn vẻ tái nhợt tuyệt vọng khi ở bệnh viện nữa, y có chút kinh ngạc cũng có chút kinh diễm.
Julian từng là một ca sĩ, được fan hâm mộ mệnh danh rằng "Chiếc cổ họng Thượng đế từng hôn qua", không chỉ thanh âm động lòng người mà nhan sắc cũng thuộc nhất đẳng, đặc biệt là khi cười rộ lên, sao trời cũng phải ảm đạm mấy phần.
Như vậy xem ra Lục nghị viên nhất kiến chung tình, không màng thân phận mãnh liệt theo đuổi cô ấy cũng là hợp lý.
" Buổi trưa tốt lành, Thiếu tá.
" Julian nhìn nhìn chân y, thấy chàng trai đi lại bình thường mới yên lòng.
Cô vừa nói vừa mở hộp giữ ấm, hương canh gà nồng nàn tức khắc xua tan không khí buồn tẻ trong văn phòng.
Colin hung hăng hít một hơi, trong khoảng thời gian gần đây toàn ăn cơm dinh dưỡng mềm nát vô vị, đầu lưỡi sắp chết lặng tới nơi rồi, cái thứ canh gà này dù không ăn được thì hít thêm tí cũng tốt lắm ý.
Thành viên Nội các hưởng thụ đặc quyền, càng đừng nói tới Dư gia* là danh môn ở chủ tinh, hầm một con gà không phải vấn đề lớn.
Mà Hứa Liêm gần đây bị Colin trông coi kĩ lưỡng, uống thuốc uống đến mất cả vị giác, giờ phút này ngửi thấy mùi canh gà cũng vô thức nuốt nước bọt, y nhìn ra được sự chân thành của Julian liền không khách sáo nữa, gọi Colin, " Trung uý, qua đây.
"
*Chả hiểu nổi, gốc là Dư Lị An, cái tên 100% không thoát được phiên âm từ tên tiếng Anh, thậm chí tg còn phiên âm lỗi ấy chứ, đúng chuẩn là Zhu li an = Julian, chứ (Dư Lị An)Yu Li An nó lại thành Yulian tên nam người Nga, nếu là Yuliana thì mới là tên nữ.
Nhưng giờ tg bốc ra Dư gia làm tôi kẹt não cmnl, thế rốt cuộc là tên chuẩn Trung hay Hoa kiều kiểu Lian Dư...? (Đầu chó mệt mỏi khóc.jpg) Thôi bug này tạm để đấy tính sau.
Ps: Đọc lại mới biết Lục Tư Ân không màng thân phận theo đuổi, mà Julian nhà danh môn thế hoá ra ông Lục mới là người nghèo vượt khó ư ( đầu chó khóc cười.jpg)
Colin được ưu ái mà choáng váng, " Không cần đâu Thiếu tá, đó là cho ngài bồi bổ thân thể......."
" Anh đều nhịn ba ngày rồi, cũng nên bồi bổ.
" Hứa Liêm ngữ khí cường ngạnh, Colin không từ chối nữa, hoan hỉ chạy đến.
Julian cảm thấy hầm một con gà là quá thiếu, thầm tự trách mình không chu toàn, vội vàng mở một túi khác lấy bánh mì ra, " Cái này là tự tay tôi làm, mọi người nếm thử xem.
"
Đầu lưỡi của Colin thiếu điều muốn mọc cánh bay.
Hứa Liêm được ăn một bữa ngon, tâm tình thoải nên mái sắc mặt cũng khá hơn.
" Có thích không?" Julian ngồi ở đối diện, hai bàn tay giao nhau đặt hờ một bên cằm, có vẻ trí thức lại ưu nhã.
" Nếu thích thì ngày