"Không biết kế tiếp Chu công tử muốn đi đâu, nếu có thể, Hiểu Tình nguyện ý làm bạn đi cùng." Tuy rằng thoạt nhìn Chu Thái Bình có chút không đáng tin, nhưng mặc kệ nói thế nào, cả hai đều là người giang hồ, kết bạn với nhau cũng không sao.
"Ha ha, Chu mỗ bốn biển là nhà, nếu Bạch cô nương không ghét bỏ, Chu mỗ tất nhiên tình nguyện kết bạn." Bình tĩnh mà nhìn thì cách Chu Thái Bình đối xử với Bạch Hiểu Tình cũng có hảo cảm.
Ở thời loạn thế này, ai còn có thể bảo trì một tâm hồn không tranh với đời, một tâm hồn lạnh nhạt, hắn gặp qua rất nhiều loại người, Bạch Hiểu Tình là người đầu tiên khiến hắn nhìn với cặp mắt khác.
Thích cũng chưa hẳn là thích, nhưng ít nhất cũng không bài xích, bởi vì trên người nàng vẫn có một ít toan tính thiệt hơn.
Cười khẽ, không trả lời nữa, cứ như vậy, Bạch Hiểu Tình và Chu Thái Bình đi cùng nhau.
Vốn cho rằng hai người cùng đồng hành thì dọc đường sẽ an toàn một chút, thật không ngờ...
"Khụ khụ, đường này là ta khai, cây này do ta trồng, nếu muốn đi qua thì để mỹ nhân lại!"
Còn chưa xuống núi, Bạch Hiểu Tình và Chu Thái Bình đã "May mắn" gặp một sơn tặc đi tìm áp trại phu nhân.
Bạch Hiểu Tình không nói gì, tay phải chạm vào kiếm ở bên hông, chuẩn bị một kiếm kết liễu tiểu tặc này, lại bị Chu Thái Bình ngăn cản.
"Chậc chậc chậc, mỹ nhân thì có, nhưng vì sao phải đi theo đám sơn tặc các ngươi." nói xong không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quạt xếp phe phẩy, " Nếu muốn làm áp trại phu nhân, cũng phải làm áp trại phu nhân của ta."
"Ngươi chỉ là một tên tiểu bạch kiểm, đại gia ta một quyền có thể đánh chết ngươi." Đầu lĩnh sơn tặc khinh thường nói, bộ râu che khuất gương mặt hắn, có vẻ rất hung ác.
Nhìn thấy sơn tặc và Chu Thái Bình giằng co, Bạch Hiểu Tình cũng thấy hứng thú, đứng một bên xem náo nhiệt.
Vì nàng không khóc không nháo, khiến bọn sơn tặc cảm thấy hứng thú, "Tiểu nương tử, rất can đảm, xem ra trời sinh đã thích hợp làm sơn tặc với bọn ta."
Đầu lĩnh nói không hề khách khí, mang theo ý khiêu khích, nhưng thân là người hiện đại, Bạch Hiểu Tình không cảm thấy có gì khó chịu, ngược lại nhíu mày nói tiếp, " Làm áp trại phu nhân của ngươi cũng không phải là không được, chỉ cần ngươi có thể thu thập hắn."
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn không hề có gánh nặng chỉ về hướng Chu Thái Bình ở bên cạnh, trong mắt có ý "Chỉ cần các ngươi đánh chết hắn, ta liền đi với các ngươi" rất rõ ràng.
Chu Thái Bình rất muốn chỉ lên trời chửi má nó, hắn đã kết giao lầm bạn! Mới cùng nhau đi vào giang hồ, gặp phải sơn tặc liền bán đứng hắn, thật sự không có tính người!
Nếu Chu Thái Bình biết, hiện tại trong lòng Bạch Hiểu Tình đang nghĩ tới chuyện, hắn rốt cục cũng có giá trị sử dụng, liệu có tức giận đến hộc máu không?
"Thế nào, đối với lời nói của ta có ý kiến?"
Khóe miệng run rẩy, hắn làm sao dám có ý kiến, nếu không chắc chắn sẽ bị đánh.
Xem sơn tặc đang nóng lòng muốn thử, bọn họ rất đồng tình với Chu Thái Bình, ai…, coi trọng ai không coi, lại đi coi trọng tiểu nương tử này, cuộc sống tương lai của bọn họ, sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng.
"Tiểu bạch kiểm, đến đây so chiêu với đại gia, đại gia nhường ngươi ba chiêu."
Nhìn tên sơn tặc không sợ chết, Chu Thái Bình cũng đồng tình, nhưng đồng tình thì đồng tình, đánh vẫn phải đánh, bằng không, một hồi người bị đánh chính là hắn.
Thả người đạp một cước, dấu giày hung hăng ấn lên mặt sơn tặc, sau đó hắn liền hoa hoa lệ lệ ngã xuống.
"Giải quyết xong, chúng ta đi." Khinh thường phủi tay, cưỡi ngựa cùng với Bạch Hiểu Tình bỏ mặc hết thảy mà đi.
Chỉ để lại bọn sơn tặc phía sau, dùng ánh mắt ngưỡng mộ, nhìn bọn họ rời đi...
" Một cước vừa rồi không tệ, uy lực mười phần, không biết tên sơn tặc kia sau khi tỉnh, khuôn mặt hắn còn có thể dùng hay không."
Khóe miệng Chu Thái Bình run rẩy, vừa rồi là ai bĩu môi để hắn đá vào mặt tên sơn tặc kia. Bây giờ lại ở đây nói mát, nàng còn có thể không phúc hậu tới mức nào nữa đây?
"Tốt lắm, vào thành đi, ở đây hoang dã, nói không chừng lại gặp tiếp một đám sơn tặc khác." Ý trong lời nói chính là, "Đã gặp được sơn tặc, sẽ có thể gặp tiếp".
Rơi vào đường cùng, Chu Thái Bình chỉ có lập tức rời đi, hắn cũng không muốn một lần nữa làm sứ giả bảo hộ bông hoa, hơn nữa bông hoa này còn có gai.
Một canh giờ sau, rốt cục hai người cũng vào trong thành, vào một tửu lâu chuẩn bị dùng bữa, ngay lúc hai người vừa mới ngồi xuống, chuẩn bị gọi món ăn, một đám sơn tặc xông vào, thấy vậy khách trong tửu lâu lập tức bỏ chạy tứ phía, nếu không phải đám sơn tặc này vào bằng cửa chính, chỉ sợ, hiện tại trong tửu lâu đã sớm không có một bóng người.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, vừa rồi sao ngươi không đợi ta, một mình đi trước, mở mắt ra không thấy ngươi, ngươi không biết ta nhớ ngươi thế nào đâu."
"A..."
Bạch Hiểu Tình đảo mắt, nàng biết người này sao?
Đánh giá từ cao xuống thấp một phen, xác định nàng tuyệt đối chưa từng thấy khuôn mặt thiếu niên thanh tú này, nhưng khi tầm mắt của nàng dừng trên mặt hắn lại thấy rõ dấu giày in lại, khóe miệng rõ ràng bị co rút, được rồi, nàng nhận ra hắn.
Hắn không phải là đầu lĩnh sơn tặc mới bị Chu Thái Bình một cước đạp bay sao?
Nhưng...
Không ngờ hắn cởi lớp hóa trang ra, khuôn mặt vẫn có thể xem được.
"Mỹ nhân tỷ tỷ, ngươi đã đồng ý làm nương tử ta rồi, sao có thể bỏ chạy như vậy." Hơi quệt miệng, trong giọng nói mang theo một chút tính trẻ con.
Nàng đồng ý rồi?
Sao ngay cả nàng cũng không biết vậy!
Vừa rồi nàng nói là, nếu hắn có thể đả bại Chu Thái Bình, nàng liền suy nghĩ. Nhưng người này đã bị Chu Thái Bình đá một cước hôn mê!?
"Tiểu tử, vừa rồi thua không chịu nhận sao?" Thấy Bạch Hiểu Tình híp mắt lại, Chu Thái Bình chỉ biết, hôm nay hắn không trừng trị tên tiểu tử này, một hồi bản thân hắn cũng không dễ chịu.
"Đại thúc, ngươi cảm thấy ngươi xứng với mỹ nhân tỷ tỷ sao?" Ngữ điệu không ngừng, thẳng tắp kích thích Chu Thái Bình.
Dựa vào
cái gì! Tuổi lớn hay nhỏ cũng không phải hắn định đoạt, ỷ vào hắn còn nhỏ tuổi, nên không biết tôn kính trưởng bối.
"Chúng ta ra ngoài tỷ thí, nếu thua thì cách xa Bạch Hiểu Tình một chút."
"Thì ra mỹ nhân tỷ tỷ tên là Bạch Hiểu Tình sao." Nói xong, mở đôi mắt thật to, sáng lấp lánh ánh nhìn Bạch Hiểu Tình. Giống như một con cún nhỏ.
Trong nháy mắt, Chu Thái Bình quả thực muốn giết chết hắn, hắn nói nhiều như vậy mà một câu tiểu tử này cũng không nghe?
Nhìn hai người muốn đánh nhau, Bạch Hiểu Tình mỉm cười, cảm giác này giống như người cùng một nhà với nhau, rất tốt!
"Ừ" chỉ vào bọn sơn tặc đứng ở cửa, thiếu niên dương dương tự đắc, "Các ngươi có thể cút về, nói cho cha ta biết, khi nào ta bắt được nương tử, thì sẽ trở về."
Một câu nói, làm Bạch Hiểu Tình đầy một đầu hắc tuyến, nàng có nói qua sẽ làm nương tử của hắn sao.
Kết quả, trên bàn cơm trở nên muôn màu muôn vẻ, nhất là lúc tiểu tử Lôi Thiên Vũ chống lại Chu Thái Bình, khí thế quả thực không thua gì quả cầu lửa!
Náo loạn một ngày, Bạch Hiểu Tình trở lại phòng, bỗng nhiên cảm thấy có chút thanh tịnh, nhớ tới đứa trẻ này, không khỏi cười khẽ, nhiều năm rồi không hề vui vẻ như vậy.
" Hiểu Tình tỷ tỷ, ngươi đang nghĩ cái gì?" Lôi Thiên Vũ từ cửa sổ nhảy vào, mắt to chớp chớp nhìn Bạch Hiểu Tình, "Làm nương tử ta được không, ta thích nhất là Hiểu Tình tỷ tỷ."
Trong lúc nhất thời, Bạch Hiểu Tình có chút mông lung, nàng không hiểu, rõ ràng đã cự tuyệt hắn, sao tiểu tử này lại không chịu hiểu?
Kỳ thực sao Lôi Thiên Vũ lại không hiểu, hắn vốn đang giả bộ, từ lần đầu nhìn thấy Bạch Hiểu Tình, tâm can của hắn đều nhảy loạn xạ, nhiều năm như vậy lần đầu tiên gặp được một người làm cho hắn động tâm, làm sao có thể không đeo bám lấy nàng.
Đối với tiểu hài tử này, Bạch Hiểu Tình có chút bất đắc dĩ, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn không lớn, nhưng hắn có một tâm hồn thành thục.
" Hiểu Tình tỷ tỷ, đồng ý với ta đi, đồng ý đi ~" Trong mắt Lôi Thiên Vũ mang theo ánh sáng ao ước, nhưng đối với Bạch Hiểu Tình cứ như vậy làm cho nàng không nói gì.
Chỉ thấy nàng đẩy cửa ra ngoài, qua phòng bên cạnh gõ cửa, lúc quay về, bên cạnh còn có Chu Thái Bình luôn đối nghịch với hắn.
"Ngươi vẫn còn bám dai như đỉa sao!?"
Lôi Thiên Vũ tức giận kêu lên, thật vất vả lắm hắn mới ở một mình với Bạch Hiểu Tình tỷ tỷ, kết quả tên đáng chết này lại xuất hiện, hắn có phải cũng coi trọng Bạch Hiểu Tình tỷ tỷ không?
Thật ra, Chu Thái Bình càng thêm buồn bực, vừa rồi đã chuẩn bị ngủ, lại bị Bạch Hiểu Tình dựng cổ dậy, lúc đến phòng nàng, đã thấy Lôi Thiên Vũ, giữa bọn họ có phải là trời sinh đã tương khắc không.
Hoàn toàn không nhìn biểu cảm buồn bực của hai người, vẫy vẫy tay, ý bảo có chuyện gì thì tự giải quyết đi, đừng quấy rầy nàng, tất nhiên nàng đã quên, hai vị này gây với nhau hoàn toàn là vì nàng.
Lúc Chu Thái Bình nắm cổ áo Lôi Thiên Vũ theo bay ra khỏi cửa sổ, Bạch Hiểu Tình lập tức đóng cửa sổ, gài then chốt, trừ phi phá vỡ cửa sổ, bằng không hôm nay không ai vào được.
Cởi áo khoác, Bạch Hiểu Tình bình tĩnh nằm trên giường, một mặt sung sướng, hai người bọn họ đi giải quyết, hôm nay sẽ không có người nào trêu chọc nàng, rốt cục cũng có thể ngủ một giấc an ổn, Bạch Hiểu Tình cảm thấy thế giới này vẫn rất đẹp.
Về phần Chu Thái Bình và Lôi Thiên Vũ hai người sợ sớm đã bị nàng quăng lên chín từng mây, aiz, dù sao cũng là hai người không liên quan, chỉ cần không gây ra án mạng, thì sẽ không liên quan đến nàng!
Lúc này hai người trên đỉnh núi trợn mắt nhìn, không ai nhường ai, Lôi Thiên Vũ muốn xuống núi tìm Bạch Hiểu Tình, mà Chu Thái Bình cố tình chặn đường, bởi vì võ công kém hơn, kéo dài nửa ngày hắn cũng không thể thoát khỏi Chu Thái Bình, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Kỳ thực Chu Thái Bình mới buồn bực hơn, hắn đã chuẩn bị ngủ, bởi vì nha đầu này xuất hiện, quấy rầy hắn nghỉ ngơi, hắn có thể không tức giận sao, nhưng tuyệt đối không thể phát hỏa với Bạch Hiểu Tình, bằng không, người thảm sẽ là hắn, cho nên, hắn mới lôi Lôi Thiên Vũ ra làm khó dễ.
Hai người ở trên nóc nhà ngươi tới ta đi đánh nhau náo nhiệt, thậm chí hình như có chút liều mạng.
Mà trong phòng, Bạch Hiểu Tình thoải mái nằm trên giường ngủ say, một đêm mộng đẹp...