Hãn Phi Giá Lâm: Vương Gia Thỉnh Ôn Nhu

Chương 121: Giết chóc vô hạn


trước sau

Edit: susublue

"Ý của các ngươi là không muốn thả người?"

Thật ra sao Phượng Nghiêu lại không nhìn ra ý của đám người này, có lẽ dưới tình huống khác hắn còn có hứng thú đùa cùng bọn họ, nhưng lúc này, hắn hoàn toàn không có tâm tình kia, bởi vì tình huống của Bạch Hiểu Tình thật sự không khả quan!

"Vị công tử này, không phải chúng ta không muốn thả người, mà nàng đã giết nhiều người của chúng ta như vậy, không bắt nàng lại không được!"

Giờ phút này bạch y nam tử không phân rõ phải trái, hắn biết Phượng Nghiêu sốt ruột rời đi, hắn càng sốt ruột hơn, càng muốn chiếm được nhiều lợi ích, nói không chừng Bạch Hiểu Tình sẽ vì nam nhân này mà chịu nói ra gì đó.

Chỉ tiếc, hắn đã đoán sai, cho tới bây giờ không ai có thể uy hiếp Phượng Nghiêu, nếu bạch y nam tử tự nguyện thả Bạch Hiểu Tình đi, nói không chừng hắn sẽ bỏ qua cho khoảng thời gian bọn chúng làm Bạch Hiểu Tình bị thương, nhưng vì lời nói của hắn, làm Phượng Nghiêu vốn định bỏ ý định báo thù lại nổi giận đùng đùng.

Bọn họ đã muốn chết, vậy hắn sẽ thành toàn cho bọn họ!

Cũng may hiện tại Bạch Hiểu Tình đã ngủ, nếu không, lúc Phượng Nghiêu thật sự giết hại, nói không chừng Bạch Hiểu Tình sẽ bị dọa sợ, bởi vì thủ đoạn của Phượng Nghiêu không phải chỉ nhuốm máu, nhìn qua, sẽ giống với cảnh trong giấc mơ của nàng, mọi thứ chung quanh đều nhiễm máu.

"Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay! Mau dừng tay! Ta cho các ngươi rời đi, ta lập tức thả các ngươi rời đi, không cần giết nữa, không cần giết nữa!"

Vì sao bạch y nam tử lại biến thành bộ dạng này, vừa rồi không phải là không có chuyện gì xảy ra sao, vì sao đảo mắt một cái liền bắt đầu giết chóc, vốn Phượng Nghiêu cũng mặc bạch y, nhưng lúc này đã loang lổ đầy màu đỏ tươi, hoàn toàn dùng máu tươi để nhuộm đỏ!

Nhìn đám binh lính ngã xuống, rốt cục bạch y nam tử cũng biết mình đã gặp phải người không nên dây vào!

"Vừa rồi ta muốn các ngươi để bọn ta đi, các ngươi lại không chịu, hiện tại cản đường ta nên ta phải thanh lý bớt thôi, không phải sao?"

Phượng Nghiêu nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, giống như đang xử lý một đống rác rưởi chặn đường, nhưng trên thực tế tất cả đều là người, đều là mạng người!

Nhìn Phượng Nghiêu đứng ở giữa đống thi thể, hiện tại trong lòng bạch y nam tử chỉ có một ý niệm, diễn""dàn;lê]quýdoon đó là để người này rời đi, khiến hắn lập tức rời khỏi nơi này, cho dù hắn mang Bạch Hiểu Tình đi cũng được, chỉ cần tên sát tinh này rời khỏi đây là được rồi!

Nhưng sao Phượng Nghiêu có thể thuận theo ý hắn, nhất là lúc hắn ôm Bạch Hiểu Tình mới phát hiện nàng đã gầy đi không ra hình người nữa rồi, xem ra trong khoảng thời gian này nàng bị ngược đãi không nhẹ.

Điều này làm Phượng Nghiêu cảm thấy tim mình hơi đau, cho nên, hắn càng thêm không thể tha thứ cho những người này!

"Ta thả các ngươi đi, sau khi các ngươi rời đi ta cam đoan sẽ không phái người truy bắt dọc đường đi, ta cam đoan, không cần chém giết nữa, bọn họ đều vô tội!"

Nhìn một đám tinh binh ngã vào tay Phượng Nghiêu, bạch y nam tử thật sự sắp điên rồi, hắn thật không ngờ ngờ Phượng Nghiêu lại lợi hại như vậy, vốn cho rằng những người này có thể khiến Bạch Hiểu Tình khuất phục, nhưng đột nhiên lại xuất hiện nam tử này, bọn họ cũng muốn hắn khuất phục.

Nhưng mà, cuối cùng người chịu khuất phục là bọn họ.

Phượng Nghiêu không thèm nghe, tay phải nắm một con dao, mà tay trái vẫn ôm Bạch Hiểu Tình, hiện tại hai người gắn bó với nhau làm cho người ta cảm thấy rất hài hòa, cho dù hiện tại trên người hai người đều đầy màu đỏ tươi.

"Không, dừng tay! Không cần giết nữa!"

Nơi này là căn cứ huấn luyện bí mật của Quỹ quốc, binh lính ở đây cũng không phải người thường, nếu những tinh binh này đều bị giết sạch, nhất định bệ hạ sẽ nổi điên!

"Không cần?" Giọng nói của Phượng Nghiêu lạnh như băng, "Lúc các ngươi tra khảo nàng vì sao không hỏi xem nàng có muốn hay không, lúc ngươi ném nàng cho đám cầm thú này, sao ngươi không hỏi xem nàng có muốn hay không, lúc đó các ngươi không hỏi, như vậy hiện tại cũng không có tư cách nói không với ta!"

Phượng Nghiêu gằn từng chữ một, trong mắt cũng lạnh như băng, bọn họ đã làm Bạch Hiểu Tình bị thương, như vậy hắn sẽ hủy diệt toàn bộ!

Hiện tại bạch y nam tử đã biết bản thân mình sai rồi, hơn nữa là quá sai, mặc kệ là nam tử này, hay là Bạch Hiểu Tình cũng không phải người bọn họ có thể tùy ý đắc tội, hiện tại hắn đã thấy hậu quả!

"Vậy ngươi nói đi, phải làm thế nào ngươi mới rời đi, chỉ cần ngươi đề xuất điều kiện, chúng ta đều có thể đồng ý, cho nên, không cần tiếp tục giết người nữ!"

Bồi dưỡng những người này không dễ, nếu hôm nay bị giết sạch rồi, kế hoạch của chủ thượng sẽ bị phá hủy, cho nên, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!

"Cái gì cũng có thể sao? Ha ha, tốt lắm, ta muốn mạng của các ngươi!"

Giọng nói của Phượng Nghiêu âm lãnh, ánh mắt cũng âm trầm nhìn đám người này.

Chính bọn họ, chính là những người này làm hại Bạch Hiểu Tình biến thành bộ dạng này, lại muốn dùng nàng để khao thưởng tam quân, người như vậy sao có thể đủ tha thứ, cho nên, chết đi, toàn bộ đều chết hết đi!

Lúc binh lính gặp sát thủ, kết quả rất rõ ràng, vốn đang vây chung quanh Phượng Nghiêu, từng người một đều ngã xuống, chết không nhắm mắt!

"Ngươi là ai, ngươi là ai! Rốt cuộc ngươi là ai? Chúng ta và ngươi không có thù, vì sao muốn tới đây hủy căn cứ của ta!"

Mắt bạch y nam tử đã đỏ lên,
vốn mọi chuyện rất thuận lợi, Bạch Hiểu Tình có thể sẽ nói mọi chuyện của Triệu Tử Tu, nhưng hiện tại lại vì một nam nhân bỗng nhiên xuất hiện, phá vỡ mọi kế hoạch của hắn!

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Nhưng bạch y nam tử tính toán nhầm rồi, thật ra cho dù không có Phượng Nghiêu, Bạch Hiểu Tình cũng sẽ không nói gì, hơn nữa, binh doanh này cũng sẽ bị hủy diệt!

"Ngày xưa không thù nhưng gần đây lại kết thù? Vừa rồi ta nói ta tới đón Bạch Hiểu Tình trở về, ngươi đã làm thuộc hạ của ta bị thương, như vậy nên chuẩn bị tâm lý bị ta trả thù đi!"

Thuộc hạ của ta?

Trên đời này người có thể nói Bạch Hiểu Tình là thuộc hạ chỉ có mình Triệu Tử Tu, không phải sao, vậy nam nhân này là ai, rốt cuộc nam nhân giống như yêu tinh này là ai!

Trong nháy mắt, một cái tên kích động hiện lên trong đầu hắn.

Phượng Nghiêu!

Các chủ Thiên Ẩn các, Phượng Nghiêu!

Ngoài Triệu Tử Tu, chỉ có duy nhất một người có tư cách nói Bạch Hiểu Tình là thuộc hạ của hắn, dù sao cho dù Bạch Hiểu Tình đã rời khỏi tổ chức, nhưng nàng đã từng là sát thủ Thiên Ẩn các!

Lúc nghĩ thông suốt, sắc mặt bạch y nam tử trắng bệch, thì ra người này là Phượng Nghiêu, người có được toàn bộ Thiên Ẩn các, nơi ở của sát thủ lãnh huyết vô tình!

Máu tươi bắn ra, bắn tung tóe lên mặt bạch y nam tử.

Giờ phút này hắn mới phát hiện, cách hắn không xa vừa có một người bị giết, nhưng cả người bị chém làm hai, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Ngay sau đó, bạch y nam tử cũng cảm giác được ngực của mình đau xót, chờ hắn phản ứng lại, mới phát hiện bản thân bị một con dao sắc bén đâm vào ngực.

Trong nháy mắt, bạch y nam tử ngã xuống đất, không còn tiếng động.

"Giết toàn bộ người ở đây!"

Liếc mắt nhìn chỗ này một cái, Phượng Nghiêu ôm Bạch Hiểu Tình nhanh chóng rời đi, diễn-dàn,lê>quý[dôn bởi vì hắn không biết nếu chậm trễ, hậu quả sẽ thế nào, hiện tại Bạch Hiểu Tình quá suy yếu, nếu chậm trễ, rất có thể không thể giữ nổi tính mạng.

Mà người bên cạnh thấy sắc mặt nữ nhân trong ngực Phượng Nghiêu tái nhợt, hoàn toàn không còn bộ dáng thiếu nữ, trong mắt cũng có chút phức tạp, aiz, hiện tại mọi chuyện càng lúc càng phiền toái!

Hiện tại chuyện duy nhất Phượng Nghiêu có thể làm chính là dùng tốc độ nhanh nhất đưa Bạch Hiểu Tình đi chữa trị, nếu không, hôm nay nàng thật sự có thể sẽ chết oan uổng.

Phải biết rằng mấy ngày nay Bạch Hiểu Tình đều phải chịu tra tấn không bình thường, tuy rằng ở ngoài mặt nhìn qua không có chuyện gì lớn, nhưng Phượng Nghiêu biết, nếu mặc kệ nàng, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện!

"Chủ nhân, chúng ta có đại phu tốt nhất, ta tin đại phu Thiên Ẩn các tốt hơn bên ngoài rất nhiều."

Một người thấy vẻ mặt lo lắng của Phượng Nghiêu liền biết là chuyện gì xảy ra, cũng may phó các chủ đã nhắc nhở bọn họ đưa người có y thuật tốt tới, không ngờ trong lúc này thật sự có chỗ hữu dụng!

"Tốt lắm, hiện tại chúng ta mau trở lại đi, nếu chậm trễ, chỉ sợ Bạch Hiểu Tình sẽ mất mạng!"

Hiện tại không biết tình huống của Bạch Hiểu Tình thế nào, trong lòng Phượng Nghiêu biết, trên người nàng cực nóng, người bình thường vốn sẽ không chịu nổi, nếu không nhanh chóng hạ sốt, Bạch Hiểu Tình hoàn toàn có khả năng sẽ bị sốt đến hôn mê, hoặc là bị biến chứng, đến lúc đó sẽ rất nghiêm trọng!

"Chủ nhân, không cần lo lắng, Bạch cô nương là cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Thật ra cảnh tượng vừa rồi, đừng nói là Phượng Nghiêu, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy có chút kinh sợ, nhiều đại nam nhân như vậy mà lại vây quanh một nữ nhân, nhìn qua là biết họ muốn làm gì.

Mà khi đó sát ý trong mắt Bạch cô nương cũng rất rõ, giống như lúc nào cũng có thể giết những người đó.

"Ừ, chỉ mong ngươi nói đúng, hiện tại chúng ta đi, nàng không thể chịu nổi nữa."

Phượng Nghiêu nói một tiếng, lập tức bế Bạch Hiểu Tình dậy, mang về căn cứ của bọn họ, bởi vì tất cả mọi người biết, hiện tại nếu không nhanh chóng chữa trị, Bạch Hiểu Tình sẽ mất mạng, chắc chắn là vậy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện