Sáng sớm hôm nay, khi Bạch Hiểu Tình nghĩ cũng giống như mọi ngày, một tin tức thình lình xuất hiện triệt để làm cho nàng ngây ngẩn cả người.
Cung yến? Còn phải dẫn bằng hữu đến cùng?
Bạch Hiểu Tình cảm thấy huyệt thái dương giật giật, nàng sao lại không biết cung yến còn phải dẫn bằng hữu theo cùng, hắn nghĩ đây là tiệc rượu ở hiện đại sao!?
Hơn nữa, cho dù là tiệc rượu hiện đại cũng không nhất định phải cùng bạn tham gia!
"Bạch cô nương, lão nô cũng không biết, lão nô cũng là từ thánh chỉ của Vương gia mới biết được tin tức này, bất quá lão nô ít nhiều vẫn có thể đoán được."
Chuyện ngày đó Bạch Diên Nhi náo động như vậy, có thể nói là tình trạng không thể cứu vãn được nữa, hiện tại Hoàng hậu muốn nhân cơ hội tìm một quân cờ khác đi.
"Ta là hộ vệ bên người Vương gia, tự nhiên sẽ đi, thế nhưng chỉ là đứng ở bên người Vương gia."
"Chẳng lẽ Bạch cô nương liền nhẫn tâm để Vương gia đi cầu người Bạch gia, Bạch cô nương hẳn là biết, ở quốc gia này trừ bỏ Bạch gia chỉ sợ không có ai dám làm “bằng hữu” Vương gia, không chỉ là vì thanh danh Vương gia ở ngoài, còn là vì Hoàng hậu cũng là người Bạch gia."
Quản gia nói cực kì thương tâm, trong mắt hơi ươn ướt, nhiều năm như vậy Vương gia bọn họ chịu khổ sở trừ bỏ bọn họ bồi bên người, người ngoài không ai biết.
Vốn quản gia chẳng qua là muốn nói cho đáng thương một chút, tranh thủ đồng tình thôi, chỉ là thật không ngờ lời vừa nói ra biểu tình cũng là chân thật.
"Bạch cô nương, ngươi cũng biết, Hoàng hậu cùng Bạch gia căn bản chính là địch nhân của Vương gia, ngài có thể nhẫn tâm nhìn Vương gia hạ kiêu ngạo của bản thân đi cầu xin địch nhân sao?"
Trong nháy mắt Bạch Hiểu Tình trầm mặc, đúng vậy, nàng không đành lòng, nhất là khi biết mấy chuyện này, sau đó liền càng không đành lòng, nàng làm sao có thể nhìn nam nhân kia chịu khổ như vậy, một lần nữa bởi vì nàng cự tuyệt mà không thể không hạ tôn nghiêm của bản thân, đi thỉnh cầu kẻ thù.
"Cho nên, lão nô hi vọng Bạch cô nương có thể giúp Vương gia lần này." Quản gia nói cực kì khẩn thiết, hoàn toàn là thái độ chân thành.
"Ta đã biết, ta sẽ đi."
Cuối cùng, Bạch Hiểu Tình vẫn là mềm lòng, đối với nam nhân kia, nàng thật sự là không đành lòng để cho hắn bị người khác làm nhục. Hơn nữa thân là hộ vệ của hắn, trừ bỏ phải bảo vệ an toàn, còn phải thủ hộ tôn nghiêm của hắn, không phải sao?
“Vậy lão nô thay Vương gia cảm ơn Bạch cô nương."
Chiếm được đáp án bản thân muốn, quản gia một mặt là ý cười, trong mắt có chút đắc ý, khiến Bạch Hiểu Tình cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn không quá mức để ý.
"Đồng ý?"
Quản gia từ trong phòng đi ra, ám nhất có chút ngoài ý muốn, Bạch cô nương khi nào thì dễ nói chuyện như vậy, tuy rằng ngày hôm qua thái độ nàng đối với chủ tử là có một chút biến hóa, nhưng là mới một ngày liền đáp ứng đi tham gia cung yến, có phải hay không có chút kỳ quái?
"Tính là đồng ý."
Cái gì gọi là tính là đồng ý, là chưa có cự tuyệt, mà lại bị vị quản gia đại nhân này cho là đã đồng ý.
"Bạch tiểu thư thật đúng là đáng thương."
Ám nhất hoàn toàn lắc đầu, trong giọng nói là đồng tình, hiển nhiên bị lão hồ li này tính kế, bạch tiểu thư thật đúng không phải số khổ bình thường mà!
"Ta cũng vậy vì chủ tử thôi."
"Các ngươi đang nói cái gì?"
Ngay khi hai người còn nghị luận, bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm làm cho bọn họ ngậm miệng, cho dù là bọn họ ngu đần cũng biết thanh âm này là chủ tử bọn họ
"Chủ tử, chúng ta đang thảo luận về cung yến."
Tuy rằng biết chủ tử không hy vọng bọn họ nhúng tay, nhưng là bọn hắn tuyệt đối không cho phép chủ tử mất mặt, Bạch gia nghĩ cái gì bọn họ tự nhiên là biết, chính vì biết, cho nên mới càng thêm phẫn nộ, bọn họ đem Lệ Vương phủ xem thành chỗ nào, hậu viện nhà mình sao!?
" Sự tình lần này các ngươi không cần phải xen vào, ta tuyệt đối sẽ không đi cầu Bạch gia."
"Chủ tử, chúng ta biết ngài sẽ không thỏa hiệp, chúng ta cũng không có làm theo ý Bạch gia, ngài đã quên sao, trong phủ còn có Bạch cô nương, Bạch cô nương có thể đi cùng ngài."
Bạch Hiểu Tình sao? Nghĩ đến nàng, trong mắt Triệu Tử Tu mang theo ý cười, nếu nàng đi theo cũng không sai, chỉ tiếc, nàng tuyệt đối không có khả năng cùng bản thân cùng tham gia cung yến.
"Chủ tử, mấy chuyện này ngài không cần lo lắng, giao cho ta thì tốt rồi."
Nói đến cùng, Bạch Hiểu Tình cho dù kiêu ngạo thế nào, thoạt nhìn như vô tình, nhưng chỉ bằng việc nàng chịu ở lại bên người Triệu Tử Tu, như vậy đã nói lên nàng đối Triệu Tử Tu vẫn là có lòng trắc ẩn.
Đối với lời nói quản gia nhà mình, Triệu Tử Tu cũng hi vọng, tuy rằng nói vốn muốn tự mình đi tham gia cung yến, bất quá dựa theo chủ ý của quản gia, mang theo Bạch Hiểu Tình tựa hồ cũng không sai.
Cung yến định ba ngày sau, lúc này người trong phủ bạch thừa tướng sốt ruột vạn phần, bọn họ đều đang chờ Triệu Tử Tu tới cửa cầu bọn họ, để bọn họ đem Bạch Diên Nhi giao cho hắn, cùng nhau tham dự cung yến.
Hiển nhiên hiện tại bọn họ còn không biết nữ nhi nhà mình đã chọc giận Hoàng hậu nương nương, còn mơ mộng nữ nhi thành phượng hoàng.
Mà lúc này Bạch Diên Nhi, cũng hồn nhiên cho rằng, sự việc kia rất nhanh sẽ qua đi, mặc kệ là Tử Tu ca ca hay là Hoàng hậu cô cô, chỉ cần qua một thời gian, đem việc này quên đi, tự nhiên liền không có chuyện gì, cho nên, việc này nàng cũng không có nói cho người trong nhà.
Chính là, nàng đem mọi chuyện hết thảy đều nghĩ đơn giản, sự tình hôm nay không chỉ là tức giận đơn giản như vậy, hiện tại ở trong mắt Bạch Yêu Nhiêu, Bạch Diên Nhi đã hoàn toàn là một người bỏ đi, cho dù không có
chuyện của Triệu Tử Tu, chỉ bằng câu nói nàng sẽ gả cho thái tử làm phi cũng đủ làm cho nàng lâm vào vạn kiếp bất phục!
Bởi vì Bạch Diên Nhi cũng không biết chuyện năm đó, năm đó nghe nói trong bụng Bạch Hoàng hậu là nhi tử, mà sau đó, bạch Hoàng hậu bởi vì thương tổn đến thân thể, cho nên hoàn toàn không thể thụ thai.
Nói cách khác, việc làm lần đó của thái tử, chẳng những hại đến con trai của nàng, còn suýt nữa triệt để hủy hoại giấc mộng Thái hậu của nàng, nàng làm sao có thể đối với thái tử không hận thấu xương.
Mà Bạch Diên Nhi lại là chất nữ của nàng, vậy mà trước mặt nàng nói muốn gả cho thái tử, không phải là đánh vào mặt nàng sao!
"Phụ thân, làm sao có thể, cung yến sắp đến rồi, vì sao Tử Tu ca ca còn chưa đến đón ta?"
Đã mặc trang phục và trang điểm tốt, Bạch Diên Nhi liền chờ Triệu Tử Tu đến đón nàng, sau đó cùng nhau tiến cung, hưởng thụ hâm mộ của mọi người, nhưng hiện tại nàng đã đợi thật lâu, thế nào người còn chưa đến?
"Diên Nhi ngoan, Lệ Vương không bao lâu nữa sẽ đến, phụ thân lần này chẳng những muốn khiến Lệ Vương tự mình tới đón ngươi, còn muốn hắn xác định ngày sẽ cưới ngươi!"
Bạch Diên Nhi là đứa nhỏ thông minh lanh lợi nhất của hắn, được Hoàng hậu nương nương yêu thích, cho nên Bạch Diên Nhi nhất định sẽ trở thành Lệ Vương phi, trở thành hoàng hậu.
Chỉ tiếc, hiện thực so với tưởng tượng thật tàn nhẫn, bọn họ ở chỗ này chờ đợi, Lệ Vương phủ đã vì “bằng hữu” của Vương gia mà chọn trang phục cùng trang điểm.
"Quản gia, đây là ý gì?"
Nhìn trên giường trải ra một đám đồ đỏ thẫm, Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, váy cũng màu đỏ, đều là màu nàng cực kì chán ghét, hiện tại hai thứ này cùng ở đây, làm nàng càng thêm chán ghét!
"Bạch cô nương, lão nô biết ngươi không thích trang điểm như vậy, nhưng ngươi một thân quần áo mộc mạc tiến cung, nhất định sẽ bị những nữ nhân kia đánh giá, đến lúc đó Vương gia chẳng phải là càng mất mặt?"
Đột nhiên có cảm giác muốn phủi tay mặc kệ, nàng nếu sớm biết rằng sự đồng tình sẽ gây ra hậu quả này, nàng tuyệt đối sẽ không đi quản chuyện của Triệu Tử Tu, giữ thể diện cho hắn liền thế nào, giống hiện tại như vậy là tự ngược đãi bản thân.
Thấy Bạch Hiểu Tình không kháng cự, quản gia lập tức biết, nàng là im lặng thỏa hiệp, chỉ cần thỏa hiệp thì tốt rồi, hiện tại hắn chỉ sợ nàng sống chết không chịu thỏa hiệp.
"Các ngươi vài người giúp Bạch cô nương thay quần áo!"
Xem Bạch Hiểu Tình lặng yên không tiếng động, lão quản gia phân phó một tiếng liền chạy nhanh rời đi, sợ trong lúc này Bạch Hiểu Tình hối hận, thay đổi chủ ý.
"Đồng ý?"
Xem quản gia chạy trối chết, ám nhất trong mắt mang theo vui sướng khi người gặp họa, hắn không có quên lúc Bạch cô nương nhìn thấy quần áo đỏ thẫm kia, trong mắt rõ ràng là chán ghét.
"Không biết, dù sao là không phản đối."
Thật không dễ dàng, quản gia bỗng nhiên cảm thấy cái này so với đánh trận còn mệt hơn.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, Bạch Hiểu Tình không tình nguyện từ trong phòng đi ra.
Một thân quần áo đỏ thẫm, nàng xinh đẹp khác thường, làm cho người ta không tự chủ được động tâm, tuy rằng diện mạo chỉ xem như thanh tú mà thôi, nhưng là khí chất cao quý trên người khiến người khác không thể bỏ qua, ánh mắt chân thật, làm người ta không thể dời tầm mắt.
Ở ngoài cửa Triệu Tử Tu chờ đợi nhìn Bạch Hiểu Tình chậm rãi đi ra, trong nháy mắt, cũng sững người.
Hắn đã từng nghĩ tới vô số bộ dáng của nàng, thế nhưng là chưa từng đoán được là nàng quá mê người, tuy rằng bộ dạng cũng không xem như tuyệt sắc, nhưng loại khí chất này thiên kim tiểu thư ở kinh thành đều không thể có được.
"Bạch Hiểu Tình?" Nhìn nữ tử kiều mị trước mắt này, hắn căn bản không thể tưởng tượng đây là cái người hộ vệ thường ngày của hắn
"Lệ Vương điện hạ, bất quá chỉ là chút ít công phu liền không nhận ra ta?"
Hơi nhíu mày, khóe miệng mỉm cười cực kì kiêu ngạo, trong nháy mắt, nữ tử cao quý kia lập tức trở lại thành nữ nhân cao ngạo luôn luôn đứng ở bên người hắn làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, nháy mắt thay đổi làm cho người ta cảm thấy có chút không tiếp nhận được.
"Chúng ta đi thôi."
Nhìn Bạch Hiểu Tình như vậy, đối với tiệc tối hôm nay, Triệu Tử Tu hơi chờ mong, quả nhiên, mọi việc trở nên thú vị rất nhiều!
Mà bên kia, ở Bạch gia, Bạch Diên Nhi chính đang chờ đợi Tử Tu ca ca của nàng đến đón nàng tham gia cung yến, lại không biết chờ đợi của nàng chỉ là vô vọng, đợi đến khi nàng hiểu tất cả, đã quá muộn, nàng đã hoàn toàn triệt để trở thành kẻ vô dụng, cuối cùng ngay cả cơ hội xoay người đều không có.