Băng Băng dẫn Bạch Hiểu Tình đi tới quán rượu lớn nhất ở Thuận thành "Phượng đáo lâu".
Nàng thật không ngờ, lúc nhìn thấy "Phượng đáo lâu", Bạch Hiểu Tình mới hiểu vì sao Băng Băng lại dẫn nàng tới nơi này, thì ra là như vậy!
""Phượng đáo lâu" sao, nơi này có vẻ cũng không phải sản nghiệp của người thường."
Bạch Hiểu Tình mỉm cười, "Phượng đáo lâu" sao, xem ra lão bản Phượng đáo lâu tám chín phần cũng là đồng hương của các nàng, lần này nàng lại có lộc ăn rồi.
"Đáng tiếc là, tuần này không có cây ngô đồng, nếu có cây ngô đồng mới thật sự phù hợp với tình hình lúc này. Thật là, không có cây ngô đồng làm sao phượng hoàng đến được a!"
"Vị khách nhân này cũng biết ý nghĩa của "Phượng đáo lâu" sao?"
Lúc Bạch Hiểu Tình cùng Băng Băng trò chuyện, một thanh âm mềm nhẹ xen vào giữa bọn họ, nhưng tràn đầy ý cười, tựa hồ còn mang theo một tia thân thiết.
Người nói chuyện là chưởng quầy của "Phượng đáo lâu", nếu dùng từ hiện đại thì xem như là quản lý đi, phỏng chừng nàng còn kiêm luôn chức tiếp khách, khó trách lại đẹp như vậy.
"Có phượng đến cửa." Bốn chữ vô cùng đơn giản, đã đem ý nghĩa của "Phượng đáo lâu" giải thích cặn kẽ.
"Hay, khá lắm có phượng đến cửa, xem ra cô nương cũng là người đến từ cố hương của ta đi."
Lúc này một tiếng cười sang sảng từ trên lầu vang xuống, ngẩng đầu liền thấy được một nữ tử xinh đẹp chậm rãi tiêu sái bước xuống dưới.
Dung mạo nữ tử kia cùng Bạch Hiểu Tình hoàn toàn tương xứng, chỉ là khí chất trên người nàng không có cao quý như Bạch Hiểu Tình, mà mặt khác là tiêu sái cùng tự nhiên, nhưng cũng như vậy, làm cho người ta liếc mắt một cái đều sinh ra nhiều loại hảo cảm.
Mà nữ tử cũng bình tĩnh nhìn Bạch Hiểu Tình, nhịn không được tán thưởng dung mạo của nàng.
Có thể nói có thể nói ra câu có phượng đến cửa tuyệt đối không thể là người của thế giới này được, vì người ở đây căn bản không biết hàm ý của phượng đáo lâu.
"Mộc tỷ tỷ, nàng là Bạch Hiểu Tình, là bạn tốt của ta, ta từng nói với ngươi."
Thấy nữ tử đi xuống, Băng Băng chạy nhanh đến nghênh đón, thời điểm Băng Băng vừa tới nơi này đã quen biết Mộc Uyển Nhi, tuy rằng quan hệ không tốt như với Bạch Hiểu Tình, nhưng cũng coi như là bằng hữu.
"Bạch Hiểu Tình? Vị bên người nàng chắc là Lệ Vương điện hạ rồi?"
Mộc Uyển Nhi nhìn Triệu Tử Tu đứng ở một bên, nàng không nghĩ được tại sao nam nhân tuấn tú nhu hòa như vậy lại là Lệ Vương trong lời đồn, nhất là tin đồn nhiều ngày nay, nàng càng thêm hoài nghi thanh danh trước kia của Lệ Vương có phải là bị người ta bịa đặt hay không.
"Cô nương có gì muốn hỏi sao?"
Hơi nhíu mày, Triệu Tử Tu quả thật là không thích người khác nhìn hắn như vậy, nhất là nữ nhân. Trên đời này, ngoài Bạch Hiểu Tình ra, hắn đều bài xích toàn bộ nữ nhân.
"Xem ra lời đồn không phải tất cả đều là giả, ít nhất không gần nữ sắc, điểm này hình như là thật sự."
Mộc Uyển nhi nghiêm cẩn đánh giá nam tử trước mắt, không thể không nói, thật sự rất xuất sắc, Bạch Hiểu Tình này không phải may mắn bình thường a.
Hơn nữa Lệ Vương điện hạ này thời điểm nhìn nữ nhân khác đều là một mặt không kiên nhẫn, mà thời điểm nhìn Bạch Hiểu Tình lại là ôn nhu, làm thế nào cũng không nghĩ đến hắn là cùng một người!
"Cái này có liên quan gì với cô nương?"
Triệu Tử Tu không thích nữ nhân, trên đời này ngoài Bạch Hiểu Tình ra chỉ sợ không ai có thể đến gần hắn, hơn nữa cô gái này ánh mắt càn quấy làm Triệu Tử Tu cảm thấy phi thường khó chịu.
Đối với câu trả lời của Triệu Tử Tu, Mộc Uyển Nhi vẫn chưa tức giận, mà chỉ nhẹ nhàng cười cười, nàng cùng Băng Băng không giống nhau, hiện tại nàng cần có một thế lực có thể dựa vào.
Cho nên nàng rất khách khí đem đám người Triệu Tử Tu mời vào trong tiệm, giống như đãi ngộ khách quý, người bình thường tuyệt đối không thể hưởng thụ.
Lão bản "Phượng đáo lâu" tự mình tiếp đãi? Thành Chủ Thuận thành cũng không được đãi ngộ như vậy!
Mộc Uyển Nhi dẫn mấy người bọn họ đi vào một phòng kín, ngồi xuống, khẩu khí thử dò hỏi Triệu Tử Tu, mà ánh mắt cũng gắt gao dừng trên mặt Triệu Tử Tu, hình như là muốn dò ý của hắn.
"Lệ Vương điện hạ, nếu tiểu nữ mang thế lực "Phượng đáo lâu" trợ giúp Vương gia, Vương gia có đồng ý không?"
Trong khoảng thời gian này việc làm của Triệu Tử Tu nàng biết, Triệu Tử Tu tuyệt đối cũng muốn tham gia cuộc chiến đoạt vị, hơn nữa theo nàng phân tích, trận chiến tranh đoạt lần này nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người thắng cuối cùng nhất định sẽ là Triệu Tử Tu.
Cho nên, trong lúc này muốn đứng vững, Mộc Uyển Nhi lựa chọn dựa vào Triệu Tử Tu, chỉ có như vậy sau này nàng mới có được nhiều lợi lộc!
"Không, " Bạch Hiểu Tình nhìn nữ tử trước mắt, "Không cần trợ giúp, muốn hợp tác, chúng ta có thể thương lượng."
Về điều này, Bạch Hiểu Tình hiểu rõ nhất, nếu chỉ là đơn thuần trợ giúp mà thôi, tương lai Mộc Uyển Nhi chỉ cần một câu vượt quá khả năng của nàng là có thể từ chối giúp đỡ.
Nhưng nếu là hợp tác thì lại không giống như vậy, mà sẽ phải cùng vinh cùng hại, đến lúc đó nàng không sợ Mộc Uyển nhi không đem hết toàn lực trợ giúp.
Đương nhiên lợi ích cũng càng nhiều hơn, dù sao phải trả giá mới được hồi báo nhiều, không phải sao?
"Ngạch..." Trong nháy mắt, Mộc Uyển Nhi không biết phải trả lời thế nào, vốn nếu chỉ là trợ giúp thì nàng chỉ cần ở thời điểm quan trọng ra tay là được rồi, nhưng nếu là hợp tác thật sẽ rất phiền toái...
Nhưng lời nói của Bạch Hiểu Tình vẫn làm cho Mộc Uyển Nhi động tâm, nàng biết nếu hợp tác, nguy hiểm nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều, nhưng có phiêu lưu nhiều mới có hồi báo nhiều.
Nếu bản thân chỉ trợ giúp Triệu Tử Tu một chút ở thời điểm quan trọng, không hoàn toàn ngồi chung một con thuyền, thời điểm chia lợi nhuận tuyệt đối sẽ không bằng nhau.
"Mộc tỷ tỷ, đừng nghĩ muốn chiếm tiện nghi của nàng."
Băng Băng có lòng tốt nhắc nhở, nếu như muốn chiếm tiện nghi trên người Bạch Hiểu Tình, kết quả cuối cùng chỉ có thể là tiền mất tật mang, cho tới bây giờ Bạch Hiểu Tình không phải là người mặc cho người
ta tính kế.
Tuy rằng Bạch Hiểu Tình thoạt nhìn thành thật, nhưng nàng cũng chỉ thành thật khi bản thân không bị tính kế, một khi nàng bị người ta tính kế, như vậy sẽ trở nên vô cùng gian trá, cuối cùng ai bị tính kế còn không biết!
"Này..."
Mộc Uyển nhi có chút do dự, bởi vì một khi hợp tác, như vậy liền có rất nhiều điều sau đó, bởi vì người hợp tác cũng không chỉ có Bạch Hiểu Tình, mà dính líu tới rất nhiều người.
Nhưng cơ hội tốt như vậy đưa tới trước mặt của nàng, nếu muốn nàng buông tha, nàng lại có chút không cam lòng, phải biết rằng cơ hội như vậy qua rồi sẽ khó có lại.
"Ta cho ngươi một hứa hẹn đi, nếu có thể hợp tác, "Phượng đáo lâu" cùng thế lực liên quan, trực tiếp miễn thu thuế, đương nhiên, thế lực này cũng phải cùng hợp tác. Như vậy có đủ hay không?"
"Phượng đáo lâu" là đại gia nghiệp, hàng năm nộp thuế nhiều bao nhiêu, cho dù Bạch Hiểu Tình không biết cụ thể, cũng có thể đủ đoán được đại khái, cho nên đối với Mộc Uyển Nhi mà nói, cái này tuyệt đối là một sự mê hoặc vĩ đại.
Hứa hẹn này xem như đủ lớn, nếu Mộc Uyển Nhi không có lòng tham, như vậy các nàng hợp tác tuyệt đối sẽ rất thoải mái, nhưng nếu như vậy mà nàng còn chưa thỏa mãn, liền chấm dứt đàm phán tại đây!
"Ngươi có thể làm chủ?"
Lời ngon ngọt như vậy tất nhiên là có thể thỏa mãn khẩu vị của Mộc Uyển Nhi, hiện tại nàng lo lắng là Bạch Hiểu Tình nói những lời này có thể thực hiện được hay không.
" Lời của Hiểu Tình cũng là ý của bổn vương."
Tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng hắn biết Bạch Hiểu Tình đang vì bản thân lôi kéo thế lực khắp nơi, đối kháng Triệu Tử Hằng.
Hơn nữa điều này cũng là suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cần là Bạch Hiểu Tình nói, Triệu Tử Tu sẽ vô điều kiện tán thành, chỉ cần là nàng nói.
"Phượng đáo lâu" ở Tấn Thiên quốc có địa vị kinh tế hết sức quan trọng, nhưng không ai có thể mượn sức thế lực này, lại cứ như vậy chuẩn bị gia nhập về phe Triệu Tử Tu, lại là quan hệ ràng buộc giữa hai bên.
Kỳ thực điều này cũng không có cách nào khác, tuy rằng nói thế lực "Phượng đáo lâu" làm cho người ta không thể khinh thường, nhưng cũng vì vậy, cây to đón gió nhất định sẽ có nguy hiểm.
Tùy ý đầu quân sẽ chỉ làm bản thân lâm vào hoàn cảnh bất lợi, cho nên, hiện tại Mộc Uyển Nhi chỉ có thể lựa chọn Bạch Hiểu Tình, dù sao nàng cũng là xuyên việt tới đây, so với người nơi này đáng tin hơn nhiều.
Hơn nữa bởi vì có quan hệ với Băng Băng, Mộc Uyển Nhi cũng tin tưởng Bạch Hiểu Tình sẽ không gài bẫy nàng.
Tuy rằng Bạch Hiểu Tình cũng không gài bẫy, nhưng có một điều nàng quả thật nghĩ sai rồi, nếu Bạch Hiểu Tình muốn gài bẫy nàng, Băng Băng chỉ sợ sẽ liên thủ với Bạch Hiểu Tình, dù sao nàng ta cũng chỉ là quen biết sơ sơ vơi nàng (Mộc Uyển Nhi) .
Về sau mọi chuyện liền thuận lợi hơn rất nhiều, mặc kệ là ký hợp đồng hay là gặp những người khác, tóm lại mọi chuyện đều giải quyết toàn bộ trong một ngày này.
Bất quá Triệu Tử Tu lại có chút buồn bực, bởi vì những gì Bạch Hiểu Tình cùng những người đó nói, phần lớn hắn đều nghe không hiểu. Nhất là cái gọi là hợp đồng gì đó, viết gì đó Triệu Tử Tu lại càng không thể lý giải.
Rốt cục, trời cũng tối, ba người cùng rời đi.
"Băng Băng, đến nơi này ngươi không nghĩ tới sẽ lập thành tựu sao?"
Kiếp trước Băng Băng là đặc công, cho nên thủ đoạn của nàng tuyệt đối làm cho người ta xem trọng. Hơn nữa để cho Bạch Hiểu Tình nhìn trúng là Băng Băng chế tạo binh khí được, tuy rằng nói Băng Băng không muốn gia nhập thế lực gì, nhưng nàng vẫn hi vọng Băng Băng có thể trợ giúp nàng.
"Thật đúng là không nghĩ tới, có thể trước kia quá mệt, hiện tại thầm nghĩ muốn bình bình đạm đạm sống hết một đời."
Kỳ thực cũng không phải là không nghĩ tới, nhưng thế giới này dù sao so với cuộc sống của nàng ở hiện đại không giống nhau, nàng cũng không muốn cuốn vào khúc mắc của hoàng thất.
"Đúng rồi, Hiểu Tình, ta thiếu chút nữa quên hỏi ngươi, làm sao ngươi lại ở bên cạnh Lệ Vương, ngươi không phải luôn không thích bị trói buộc sao?"
Kiếp trước mặc dù Bạch Hiểu Tình ở tổ chức sát thủ, nhưng thời điểm ở cùng Băng Băng, nàng không chỉ một lần nói qua muốn thoát khỏi tổ chức sát thủ, nhưng hiện tại lại lựa chọn vướng vào hoàng thất, thật sự là có chút khó hiểu, chẳng lẽ là vì Triệu Tử Tu? Bạch Hiểu Tình khi nào lại ham mê nam sắc?