"Đã trở lại?" Xem Triệu Tử Tu có chút mỏi mệt Bạch Hiểu Tình hỏi theo bản năng.
"Uh, ta đã trở về." Nhìn người trên giường, mỏi mệt của Triệu Tử Tu bỗng chốc giảm bớt rất nhiều, "Ngủ tiếp đi, ta cũng mệt mỏi."
Ở kinh thành hai người kia đã bắt đầu gây phiền toái, ngày hôm qua hắn vì giải quyết một số chuyện, một đêm không hề nghỉ ngơi, hiện tại hắn rất nhớ cảm giác ôm nàng để ngủ.
Bạch Hiểu Tình tùy ý để hắn ôm, gật đầu, lại ngủ tiếp, chỉ là lần này lại tiếp tục gặp ác mộng kia, trong mộng là một bầu trời màu đỏ sậm, đè nén làm cho ngực người ta khó chịu.
Bất quá lần này cảnh trong mơ trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, Bạch Hiểu Tình cảm thấy chung quanh nàng có rất nhiều người, nhưng những người đó nhìn không rõ mặt, đột nhiên một chất nóng rực bắn tung tóe đến mặt của nàng, nàng rốt cục thấy được màu đỏ sậm, đó là máu tươi...
Người chung quanh cũng bắt đầu thay đổi, trong tay bọn họ cầm đao kiếm, chém giết lẫn nhau, giống như hận không thể đem đối phương đưa vào chỗ chết. Rõ ràng là một cảnh tượng tàn sát, nhưng Bạch Hiểu Tình lại có cảm giác hưng phấn.
Đúng vậy, là hưng phấn, một loại cảm giác phát ra từ nội tâm của nàng!
Máu tươi văng khắp nơi, Bạch Hiểu Tình cảm thấy bản thân nhanh chóng bị máu tươi bao phủ. Máu dính lên miệng mũi, ngay cả hô hấp cũng đều cảm thấy khó khăn.
Trong giây lát nàng cảm giác được, có người hung hăng lay nàng, Bạch Hiểu Tình rốt cục từ trong mộng tỉnh lại. Trong mắt mang theo một tia mê mang.
"Nàng... Không có việc gì chứ."
Xem sắc mặt Bạch Hiểu Tình trắng bệch, Triệu Tử Tu có chút lo lắng, ở trong ấn tượng của hắn, Bạch Hiểu Tình cho dù là thời điểm bị thương cũng không có bộ dáng suy yếu như vậy.
Mỉm cười lắc đầu, đáy mắt lưu lại một ít tàn bạo không dễ phát hiện, nàng nhận thấy giấc mộng này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, hơn nữa không biết vì sao đối với giấc mộng này nàng lại có cảm giác quen thuộc khó nói.
"Tử Tu, ngươi có biết quá khứ của ta không?"
Tuy rằng biết Triệu Tử Tu không có khả biết, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn hỏi, bởi vì trí nhớ bị thiếu kia làm cho nàng cực kì không thoải mái.
Không, hiện tại đã không còn chỉ là đoạn trí nhớ đó nữa, còn có nội dung trong mơ.
Nhìn Triệu Tử Tu lắc đầu, Bạch Hiểu Tình cho dù bất đắc dĩ cũng không có cách nào, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ cười, "Không biết thì thôi vậy..."
Ở chỗ tối, hai người quan sát tất cả những việc này, trong đó một người nhịn không được há mồm hỏi, "Vì sao không nói cho nàng biết, đây không phải là chuyện tốt sao? Hơn nữa ngươi không phải là luôn đều muốn để cho nàng biết sao?"
"Bây giờ không phải lúc, nếu nói cho nàng, đối với nàng không có chỗ nào tốt, vốn là muốn, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại không phải lúc, nếu biết quá sớm, cũng không tốt." Thanh âm lười nhác vang lên, chủ nhân thanh âm này là Phượng Nghiêu ngày hôm qua tới chơi.
"Sao ngươi xác định nàng là Bạch Hiểu Tình?" Mặt khác người kia mang theo một tia chế nhạo, rõ ràng hắn và Phượng Nghiêu không phải quen biết bình thường.
"Không, cho dù hiện tại cũng không thể hoàn toàn xác định, nhưng không biết tại sao, ta luôn cảm thấy nàng là Bạch Hiểu Tình, nhưng cũng không phải Bạch Hiểu Tình." Phượng Nghiêu nói ra làm cho người ta cảm thấy có chút mâu thuẫn, cái gì kêu là Bạch Hiểu Tình, nhưng cũng không phải Bạch Hiểu Tình?
"Vẫn không xác định?" Thấy thế này làm hắn có chút buồn bực, rõ ràng đã đi xác nhận một lần, hiện tại vẫn không có đáp án, người này cũng rất kỳ lạ.
"Không, thân thể khẳng định là Bạch Hiểu Tình, nhưng linh hồn... Ta thực nói không được, từ sau đợt thẩm vấn lần trước, nàng trở nên không giống với lúc trước, ngươi nói có thể là mượn xác hoàn hồn hay không."
Phượng Nghiêu dừng một chút, tuy rằng cảm thấy ý nghĩ của bản thân có chút hoang đường, nhưng không biết vì sao giờ khắc này cảm giác lại mãnh liệt như vậy, nếu không phải mượn xác hoàn hồn, thì tại sao hiện tại Bạch Hiểu Tình làm cho hắn có loại cảm giác thật khó dò?
"Nghiêu, ngươi khi nào thì trở nên tin tưởng những loại thần lực kì quái này."
Người bên cạnh khóe miệng hơi co rút, mượn xác hoàn hồn? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra! Chẳng lẽ hắn cho rằng đang kể chuyện xưa sao?
"Một khi đã như vậy, lại theo dõi mấy ngày nữa đi. Xem thêm mấy ngày nữa hẳn là có thể xác định nàng rốt cục có phải Bạch Hiểu Tình hay không." Dứt lời cùng nam tử kia ẩn thân ở chỗ tối.
Mà hôm nay, Bạch Hiểu Tình bị cảnh tượng trong mơ ảnh hưởng không nhẹ, vốn nàng nên cùng Triệu Tử Tu tuần tra, cuối cùng lại đi tìm Băng Băng, nàng cần phải nhớ ra bản thân đã quên cái gì, nàng biết sự việc kia rất quan trọng, tuy rằng cũng không biết là chuyện gì.
"Hôm nay ngươi lại bị làm sao, sao lại đến tìm ta?"
Nhìn thấy Bạch Hiểu Tình, Băng Băng liền phát hoảng, tuy rằng mấy ngày nay Bạch Hiểu Tình cũng thường đến tìm nàng, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên nàng một thân một mình xuất hiện.
"Giúp ta thôi miên, ta muốn biết thân thể này rốt cục đã quên chuyện gì, trong trí nhớ vậy mà lại xuất hiện lỗ hổng, cơ bản là không có khả năng!"
Bạch Hiểu Tình nói rất kiên định, nếu là do bị thương mà quên hẳn là sẽ quên hết toàn bộ, mà không phải chỉ một đoạn trí nhớ như vậy, trực giác nói cho nàng biết, việc nàng không nhớ rõ cùng giấc mơ kia đều có liên quan.
Nàng không tiếp nhận được bản thân đã quên đi gì đó, bởi vì cảnh trong mơ tuy rằng làm cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái thế nhưng không có chán ghét, cho nên không có khả năng là tự bản thân nàng lãng quên.
"Việc này... Bạch Hiểu Tình, ngươi hẳn đã biết trên người ngươi còn có vết thương, không thích hợp để thôi miên, sau khi thôi miên không ai biết sẽ có hậu quả gì."
Thuật thôi miên của nàng đối với thân thể con người cũng rất có hại, hiện tại thân thể của nàng còn đang bị thương, không biết thôi miên xong có gặp chuyện không.
"Yên tâm, cơ thể của ta ta tự mình biết, hơn nữa vết thương cũng đã tốt hơn nhiều rồi." Nhất là ngày hôm
qua sau khi tỉnh lại từ trong giấc mơ, Bạch Hiểu Tình rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Nàng muốn biết bản thân đã từng là người như thế nào, vì sao trí nhớ của nàng chỉ có một nửa, vì sao nàng lại gặp giấc mộng đẫm máu như vậy, tất cả nàng đều muốn biết, hiện tại nàng bởi vì trí nhớ không hoàn chỉnh mà cảm thấy bất an.
"Vậy... Được rồi."
Thấy Bạch Hiểu Tình kiên định, Băng Băng tuy rằng không đồng ý, nhưng vẫn đáp ứng, một hồi nàng cẩn thận một chút là được, nếu nàng cẩn thận, sẽ không có nguy hiểm quá lớn.
"Nghiêu, ngươi không ngăn cản sao?" Xem đến đây, nam tử từ một nơi bí mật gần đó có chút lo, Phượng Nghiêu không phải không muốn cho Bạch Hiểu Tình biết sao?
"Yên tâm, phong ấn trí nhớ của nàng là người kia, phong ấn của hắn không ai có thể giải khai."
Kỳ thực về chuyện của Bạch Hiểu Tình, Phượng Nghiêu biết cũng không nhiều, vài thứ hắn biết cũng là do lão nhân kia nói cho hắn, lão nhân kia đem Bạch Hiểu Tình giao cho hắn có nói qua, trên thế giới này trừ bỏ hắn không ai có thể khôi phục trí nhớ cho Bạch Hiểu Tình.
"Nhưng vạn nhất khôi phục được thì làm sao bây giờ?"
Nam tử ít nhiều vẫn có chút không yên lòng, dù sao trong trí nhớ của nàng đề cập đến rất nhiều chuyện, một khi Bạch Hiểu Tình khôi phục toàn bộ trí nhớ, như vậy kế hoạch của bọn họ liền không thể tiến hành rồi...
"Không quan hệ, cùng lắm thì mang nàng trở về phong ấn lại một lần nữa."
Tuy rằng hiện tại muốn bắt Bạch Hiểu Tình cũng không đơn giản như trước kia, nhưng không có nghĩa là không làm được, chỉ là Triệu Tử Tu sẽ có chút phiền toái mà thôi.
"Tùy ngươi." Đối phương đã không đồng ý, hắn cũng không muốn nhiều lời.
Vì thế bọn họ liền đi tới trong phòng hai người kia, xem Băng Băng chuẩn bị moị thứ.
"Băng Băng, những thứ này lấy từ đâu? Ai tặng cho ngươi sao?"
Nhìn đồ vật trong tay Băng Băng, Bạch Hiểu Tình khẽ nhíu mày, không biết vì sao nàng lại có cảm giác quen thuộc.
"Không phải, lúc ở đây nhìn thấy đồ đằng này, cảm thấy rất thích hợp để dùng thôi miên." Nói xong quơ quơ trước mắt Bạch Hiểu Tình.
Nhưng từ một nơi bí mật gần đó Phượng Nghiêu nhìn thấy lại giật mình, hắn nhớ được những thứ này hắn đã thấy qua, tại nơi ở của lão giả kia, trên vách tường trong phòng tứ phía đều có khắc đồ đằng như vậy.
Giờ khắc này, Phượng Nghiêu có chút lo lắng, nói không chừng lần này trí nhớ Bạch Hiểu Tình sẽ khôi phục lại, hiện tại nàng ở bên người Triệu Tử Tu hắn có thể dễ dàng đem nàng về laị bên mình sao?
"Tốt lắm, đều đã chuẩn bị tốt, Hiểu Tình, chúng ta liền bắt đầu đi, nên biết, thuật thôi miên của ta chỉ có thể thi triển một lần, cho nên, hãy xem cho rõ trí nhớ của ngươi đi!"
*Điếu trụy ở nàng trước mắt nhẹ nhàng qua lại, mang theo một tia mê loạn, ánh mắt Bạch Hiểu Tình chuyên chú nhìn cái điếu trụy kia cùng đồ đằng cổ quái, khiến trong lòng nàng hiện lên một cảm giác quen thuộc.
* điếu trụy: sợi dây với vật nhỏ treo lơ lửng
"Hiểu Tình, tập trung tinh thần, nhớ kỹ, ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu ngươi không tiếp thu được mà không nhìn thấy gì, thân thể sẽ nhận thương tổn."
Nghe được lời nói của Băng Băng, Bạch Hiểu Tình đem tầm mắt lại một lần nữa đặt ở trên điếu trụy, nhưng bởi vì như vậy, nàng mới càng thêm cảm thấy quen thuộc.
Nàng, biết cái này! Nàng từng gặp qua nó!
Nhưng thời điểm nàng nhớ tới, ý thức liền hoàn toàn biến mất.
Thấy Bạch Hiểu Tình đã bị thôi miên, trong mắt Băng Băng mang hiện lên một tia lo lắng, chỉ mong nàng có thể thành công, nếu thất bại, tuyệt đối không có cách nào tiến hành lần thứ hai, bởi vì lần thứ hai sẽ nguy hiểm đến tính mạng Bạch Hiểu Tình...
Giờ phút này Bạch Hiểu Tình cũng không biết nàng lo lắng cái gì, điều nàng phải làm là tìm cho ra trí nhớ của bản thân, nàng biết thuật thôi miên của Băng Băng một người chỉ có thể thi triển một lần, cho nên nàng càng thêm quý trọng cơ hội lần này.
Thế giới màu trắng, mờ mịt một mảnh, không có gì cả, màu trắng thuần khiết làm Bạch Hiểu Tình cảm thấy không vui, với thói quen giết người nàng kỳ thực cũng không thích màu trắng, bởi vì màu trắng quá mức thuần khiết, một chút vết bẩn đều có thể làm nó ô nhiễm.
Chỉ là không gian thuần trắng trước mặt xuất hiện một tia huyết sắc, Bạch Hiểu Tình hơi nhíu mày, loại cảm giác này thật giống như cảnh trong mộng nàng đã từng thấy, màu đỏ sậm này làm cho người ta cảm thấy vô cùng đè nén...