Quả nhiên, mọi việc giống như phán đoán của Bạch Hiểu Tình, án mạng cũng không bởi vì nữ nhân kia sa lưới mà chấm dứt, ngày hôm sau, lại có một thi thể khác xuất hiện.
"Cô nương, đến bây giờ ngươi còn không chịu nói sao, hiện tại hung thủ lại tiếp tục giết người, như vậy cho thấy toàn bộ những gì ngươi nói trước kia là dối trá."
Kỳ thực ngay từ đầu, Bạch Hiểu Tình đã biết, những gì nữ tử này nói, cũng không hoàn toàn là sự thật.
Bạch Hiểu Tình đã từng học qua một khóa tâm lý học, khi một người nói dối biểu hiện của chân tay, ngôn ngữ, thậm chí là nhiệt độ cơ thể, nhịp tim đều sẽ thay đổi, cho nên, ngay từ đầu Bạch Hiểu Tình đã biết nữ tử này có điều giấu diếm nàng.
"Ta... Ta thật sự không biết."
Nữ tử lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười khổ, những gì có thể nói nàng đều đã nói, về phần những thứ không thể nói...
Không thể nói, cho dù bọn họ hỏi nữa nàng cũng sẽ không nói, bởi vì chuyện đó tuyệt đối không thể nói ra được.
"Quên đi, dù ngươi không nói cũng không sao, hiện tại hung thủ giết người còn chưa đền tội, chuyện lần này sẽ không thể kết thúc như vậy, cho nên cô nương, thật xin lỗi, chúng ta không thể vì ngươi gánh tội thay mà để hung thủ thật sự nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."
Nói xong những lời này, Bạch Hiểu Tình liền lôi kéo Triệu Tử Tu rời đi, bởi vì nàng biết, nếu nàng ở lại, nữ tử kia nhất định sẽ vì tên hung thủ đó mà cầu tình.
Ngay từ đầu nàng ta đã biết hung thủ thật sự là ai, mà nàng vẫn không chịu nói ra, đấy rõ ràng là hành vi cố ý bao che, cho nên nàng không tin nữ tử này sẽ không cầu tình cho hung thủ.
Mà nữ tử kia thấy Bạch Hiểu Tình không lưu tình rời đi, vốn định mở miệng nói gì nhưng lại chậm rãi ngậm lại, khóe miệng kéo ra một nụ cười tự giễu.
Chung quy nàng cũng không phải tỷ tỷ, nàng có bị làm sao hắn cũng không quan tâm, nàng nguyện ý thay người kia gánh tội, nguyện ý làm mọi chuyện vì người kia, nhưng ở trong mắt hắn từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình tỷ tỷ.
Đủ, thật sự đã đủ rồi...
Nàng sẽ không vì hắn mà làm cái gì nữa, cũng sẽ không để chuyện này ảnh hưởng đến những dự tính của hắn. Hiện tại đã đủ rồi...
"Tình Nhi, nàng thật sự không hỏi sao, nữ nhân kia nhất định là biết gì đó."
Triệu Tử Tu cũng biết, ngay từ đầu nữ nhân đó đã biết hết mọi chuyện, nhưng cho tới bây giờ vẫn không chịu nói thật.
"Không cần hỏi, cho dù hỏi cũng không hỏi ra, Tử Tu, ngươi có biết trong tình huống nào mà một nữ nhân biết rõ bản thân có khả năng sẽ chết, còn thay một người khác gánh tội không?"
Bạch Hiểu Tình hỏi vấn đề này khiến Triệu Tử Tu hơi sửng sốt, hắn không phải nữ nhân, tất nhiên không biết, nhưng Bạch Hiểu Tình lại hiểu rất rõ, cũng vì biết, nên nàng mới không hỏi, bởi vì có hỏi cũng không lấy được đáp án.
"Người kia nhất định là người mà nàng ta yêu nhất, cho nên, cho dù có hỏi cũng sẽ không lấy được đáp án, chi bằng chúng ta tự nghĩ biện pháp còn tốt hơn."
Bạch Hiểu Tình nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng bất đắc dĩ cười, nữ nhân, chính là bộ dạng này, một khi đã yêu, sẽ chấp nhận trả giá tất cả, mà không hề suy nghĩ xem làm như vậy có đáng giá không.
"Tình Nhi, nàng có kế hoạch gì sao?"
Nhìn bộ dạng Bạch Hiểu Tình, rõ ràng đã có kế hoạch, tuy rằng không biết kế hoạch của nàng là gì, nhưng xem ra nàng đã liệu tính từ trước.
"Hiện tại giữ bí mật, tối hôm nay ngươi xem rồi sẽ biết."
Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cười, bây giờ việc nàng cần phải làm là chờ hung thủ chui đầu vào lưới.
......
Đêm khuya.
Trong ngục giam có một nữ tử, quần áo trên người nàng đã rách tung toé, còn có vết máu, quần áo rách có thể nhìn thấy miệng vết thương bên trong.
Hiển nhiên, nữ tử này đã bị dụng hình, cả người nàng tựa vào góc nhà tù, hô hấp cực kỳ mỏng manh, trên mặt khắp nơi đều là máu, đầu tóc cũng rối tung lên, lộn xộn làm cho người ta nhìn qua sẽ cảm thấy không đành lòng.
"Khụ khụ..."
Đột nhiên, truyền đến âm thanh ho khan dồn dập, thanh âm này rõ ràng là từ chỗ nàng ta vọng lại, tiếng ho khan ho thấy nàng vẫn còn nhỏ tuổi.
"Khụ khụ cái gì, sớm một chút giao hung thủ ra sẽ không phải chịu khổ như vậy, thật sự là mạnh miệng, tối hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mai lại phải chịu cực hình đó!"
Nghe thanh âm nữ tử ho khan, cai ngục thở dài một tiếng, ai, một giai nhân thanh tú như vậy bị đánh thành bộ dạng này, những người đó thật đúng là ác độc.
Nàng cũng không trả lời, mà tiếp tục ho khan.
Cai ngục thấy một màn như vậy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài, nữ tử kiên cường như vậy thật sự hiếm thấy, chỉ tiếc là nàng kiên cường sai chỗ rồi.
Bóng đêm dần bao phủ, đã đến giờ sửu, bên ngoài ngục giam truyền đến thanh âm rất nhỏ.
Giờ phút này nữ tử luôn ngồi trong góc đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía có tiếng nói phát ra, lúc nàng còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, cửa ngục đã mở ra, một nam tử đi vào, nắm cổ tay nàng kéo ra ngoài.
"Ta nói rồi, ta không cần ngươi gánh tội thay, ta cũng không cần người khác tha thứ, người ở Lộ thành này đều đáng chết, nếu không phải vì cái thành rách nát này, Duyên nhi làm sao mà chết!"
Thanh âm nam tử mang theo một tia bi thương, hiển nhiên người tên Duyên nhi là người hắn yêu, mà hiện tại người này đã không còn sống.
"Bây giờ đi với ta, sau
đó rời khỏi Lộ thành, ngươi đã không muốn báo thù cho Duyên nhi, như vậy hãy vĩnh viễn rời khỏi nơi này đi, không ngờ Duyên nhi lại có một muội muội như ngươi!"
Lời nói của nam tử rất nặng, trong mắt hắn toàn là sự điên cuồng, rõ ràng, hiện tại hắn đã không còn lý trí.
"Rời đi? Hôm nay bổn vương thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để rời khỏi nơi này!"
Ngay khi nam tử sắp sửa mang nàng ta rời đi, một thanh âm bỗng nhiên truyền đến, làm hắn cả kinh, hắn biết người đến là Triệu Tử Tu, thế nhưng lại không ngờ hắn sẽ đến nhanh như vậy.
"Lệ Vương điện hạ, nếu hôm nay người nói những lời này là Bạch cô nương, có lẽ ta còn có chút kiêng kị, nhưng..."
Nam tử còn chưa dứt lời liền im bặt, hắn không dám tin nhìn chủy thủ ở trên cổ, không hiểu vì sao lại trong nháy mắt tình huống đã hoàn toàn thay đổi.
"Chẳng lẽ ngươi không biết Triệu Tử Tu ở đâu, ta tất nhiên cũng sẽ ở đó sao?"
Bỗng nhiên một giọng nữ tử vang lên, nhưng không phải thanh âm hắn quen thuộc, mà là...
Bạch Hiểu Tình!
Trong nháy mắt, hắn liền biết bản thân trúng kế, vốn cho rằng hôm nay đến đây không có kẻ nào biết, không nghĩ tới đối phương lại ở đây mai phục trước, hắn quả thật suy nghĩ thua nàng rồi.
"Ngươi vì sao lại ở đây, nàng đâu?"
Nam tử cắn chặt răng, tất nhiên thật không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy, rõ ràng ở bên trong là muội muội của Duyên nhi, bây giờ sao có thể biến thành Bạch Hiểu Tình.
"Nàng? Nàng ngay từ đầu đã không ở trong này, nơi này đều là ta vì ngươi mà bố trí."
Lời nói của Bạch Hiểu Tình khiến hắn không thể chấp nhận, bởi vì ý nàng là, nơi này được bố trí để chờ hắn.
"Các ngươi làm sao biết được ta sẽ tới đây?"
Đây là cái mà hắn không hiểu, ngay cả chính hắn đều không biết hắn sẽ tới đây hôm nay, vì sao những người này lại biết hơn nữa còn đặt sẵn mai phục?
"Kỳ thực rất đơn giản, bởi vì một khi ngươi biết nàng ở trong tay chúng ta, ngươi nhất định sẽ tới cứu nàng, tuy rằng không biết nàng là gì của ngươi, nhưng nàng đã gánh tội thay ngươi, quan hệ giữa các ngươi tất nhiên là không đơn giản, như vậy ngươi làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng chết được?"
Ngay từ đầu Bạch Hiểu Tình đã đoán chắc tâm lý của hắn, mới bày ra thế cục này, nàng biết, sở dĩ nàng không để nữ tử kia ở trong này, là vì nàng không muốn kế hoạch của mình xảy ra sơ suất, nàng cũng không muốn đến lúc đó bởi vì nàng ta mà làm cho kế hoạch thất bại.
"Không thể không nói, Bạch cô nương ngươi thật sự rất thông minh, có lẽ ngay từ đầu ta nên nghe theo lời đề nghị của nàng, trừ khử ngươi, như vậy, hiện tại ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy!"
Nói xong, nam tử không biết từ chỗ nào rút ra một thanh chủy thủ, hung hăng đâm về phía Bạch Hiểu Tình, hắn biết Bạch Hiểu Tình có võ công, hơn nữa hình như không hề thấp, nhưng hắn không tin, võ công của một nữ nhân sao có thể so với võ công hắn chăm chỉ khổ luyện mười lăm năm!
Hắn nghĩ như vậy không sai, chỉ tiếc là, người hôm nay hắn gặp là Bạch Hiểu Tình, nếu đổi thành nữ tử khác, những lời này có thể sẽ đúng.
Nhưng đối với Bạch Hiểu Tình mà nói là hoàn toàn sai lầm, nội lực của nàng so với hắn có thể không bằng, nhưng có một thứ, hắn tuyệt đối không nên so với nàng, đó là chiêu thức, cho tới nay Bạch Hiểu Tình đều học kỹ thuật chém giết, còn hắn thì không.
Cho nên thời điểm giáp mặt đánh nhau, rõ ràng Bạch Hiểu Tình chiếm ưu thế không ít.
Nhưng cho dù như vậy, Triệu Tử Tu vẫn rất lo lắng, vết thương lần trước trên người nàng còn chưa khỏi hẳn, còn ói ra máu, hiện tại lại còn động võ, hắn làm sao có thể yên tâm!
Trong lúc Triệu Tử Tu sốt ruột, chỉ nghe một tiếng loảng xoảng, chủy thủ trong tay nam tử đã bay mất, văng về phía góc tường, mà cả người hắn liền bị Bạch Hiểu Tình chế trụ không thể động đậy.
"Tốt lắm, bây giờ để chúng ta nhìn thử, bộ mặt thật của oan hồn càn rỡ ở Lộ thành trong khoảng thời gian này đi!"
Bởi vì nam tử che vải đen, nên nàng đều không biết hắn là ai, hiện tại hắn đã bị chế trụ, đương nhiên phải xem thử nam nhân này rốt cục là người thế nào, lại có thể phát điên thành như vậy, ngay cả tiểu hài tử đều không tha, người như vậy nên kéo ra ngoài bầm thây vạn đoạn!
"Sao... Sao có thể như vậy, vì sao lại là ngươi!?"